†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†

Chào mừng các bạn đến với diễn đàn của tập thể lớp C15E-K13.Trường cao đẳng nghề cơ điện xậy dựng tam điệp
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Số phận mỗi người phần 3

Go down 
Tác giảThông điệp
K0y_C15E
†™..[Administrator]..™†
†™..[Administrator]..™†
K0y_C15E


Tổng số bài gửi : 136
Join date : 12/09/2010
Age : 32
Đến từ : Ninh Bình

Số phận mỗi người phần 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Số phận mỗi người phần 3   Số phận mỗi người phần 3 EmptySun Oct 03, 2010 9:05 am

Chương 9: Tiệc mừng

Ồn ào và tấp nập. Đó là tất cả những gì Nguyên có thể nói bây giờ. Cô được bố dẫn đi giới thiệu với tất cả mọi người có mặt trrong bữa tiệc, tất cả những người này cô đều đã nhớ tên, mặt, lý lịch trích ngang, thậm chí là cả sở thích nữa.
Thay vì một ly rượu vang đỏ như tất cả mọi người, Nguyên rót một chút coca ra ly giả làm rượu. Ai cô cũng chạm ly và chỉ nhấp môi một chút.
Rồi tất cả mọi người xôn xao khi có hai chàng trai bước vào. Một người có dáng dấp như một playboy thứ thiệt. Đó là Tú, người anh họ của Nguyên. Người còn lại có vẻ phong trần hơn. Nước da sậm màu hơn. Tóc để dài hơn Tú một chút. Áo phông kết hợp với gile đơn giản. Đó chính là Minh – anh trai của cô.
Ngạc nhiên hơn là theo sau họ còn có một cô gái nữa. Cô gái ấy khoác trên mình chiếc đầm màu xanh dương, trùng màu với chiếc đầm mà Nguyên đang mặc. Nước da có vẻ hơi đen đi so với trong ảnh. Mái tóc ngắn giờ đã dài ra đến ngang lưng và hơi xoăn, có màu hung đỏ tự nhiên được buông ra, che đi bờ vai gợi cảm. Khẽ mỉm cười với tất cả mọi người, cô gái đi đến chỗ bà Doãn vẫn đang đứng đầy ngạc nhiên.
- Bà. Bà không nhớ cháu à? – Linh nũng nịu.
- Có phải bảo bối của bà không? – Bà Doãn ôm lấy cô cháu gái bé nhỏ và nựng.
- Cháu nè bà. Bà khoẻ không?
- Không khoẻ chút nào. Cháu mà không về là ta đổ bệnh luôn đó.
- Lát bà cháu ta nói chuyện sau ha. Cháu ra chào hỏi nhân vật chính một chút nha bà.
- Ừ. Nguyên Anh đứng cạnh bố Bình của cháu đó.
- Vâng.
Linh buông bà Doãn ra và bước tới phía Nguyên. Cô gái nở một nụ cười thật nhẹ và nói:
- Em là Nguyên Anh? Mừng em trở về.
- Cảm ơn chị. Sau này mong chị giúp đỡ em thêm. – Nguyên cười đáp lại rất tự nhiên. Không ngờ nhìn Vũ Huyền Ngọc Linh ngoài đời còn xinh hơn tronh ảnh rất nhiều. Luôn tự tin với chiều cao 1m70 của mình nhưng khi đứng với người này, Nguyên thấy mình nhỏ bé đến kỳ lạ. Cô chỉ đứng đến ngang mũi của Linh mặc dù cả hai đều đi giày bệt. Kiên đứng bên cạnh Linh. Kiên nhỉnh hơn Linh khoảng 5 cm.
- Chắc em không biết chị là ai. - Ngọc Linh nhìn Nguyên.
Nguyên mỉm cười. Cô hơi lúng túng nhìn người đứng trước mình. Không phải cô không biết mà cô chỉ không rõ thôi. Sau đó, cô khẽ nhìn vào đôi mắt của người đối diện:
- Chị là Vũ Huyền Ngọc Linh, niềm tự hào của Vũ gia. Sao em không bbiết chị ơ chứ. Rất vui mừng vì chị trở lại.- Nguyên bắt tay Linh. Linh mỉm cười và lắc đầu khe khẽ:
- Em giỏi thật. Làm sao em biết chị là Linh? Nhưng em nói chị là niềm tự hào của Vũ gia thì không có phải đâu. Làm sao chị dám nhận cơ chứ. Bây giờ chị mời em một ly nhé.
2 chiếc ly thuỷ tinh chạm voà nhau gây ra một tiếng ‘kanh…’ nhỏ. Thứ nước màu nâu nâu đỏ đỏ trong ly sóng sánh như muốn rớt ra ngoài. Ai biết được sau tiếng cụng ly thì chuyện gì sẽ xảy ra.
***
Đâu đầu và chóng mặt vì phải đón tiếp sự chào hỏi xã giao của quá nhiều người, cô gái nhỏ của chúng ta vẫn chưa có thời gian gặp mặt 2 ông anh trai. Cô khẽ giật áo bố:
- Con qua bên kia choà hỏi anh trai con một chút. Bố đi cùng con nhé.
- Ừ. – ông Bình nói rồi xin cáo lỗi với mấy anh em mà ông đang nói chuyện.
Khoác tay bố bước về phía Tú và Minh đang nói chuyện với mấy đồng môn, tự nhiên Nguyên thấy hơi lo lắng.
- Nào, 2 thằng ra đây xem nào. – ông Bình gọi 2 cậu quý tử một cách rất tự nhiên. – Ra hỏi thăm công chúa của bố một câu chứ.
- Dạ. Bọn con tới liền. – đáp lại lời của ông Bình, 2 người bước tới.
Nguyên cúi đầu nhè nhẹ vào khẽ nói:
- Chào 2 anh.
- Chà. Em gái của anh lớn lên giờ xinh quá. Cho anh ôm cái nào. – Minh dang rộng vòng tay về phái em gái mình. Nguyên bước đến và ôm lấy anh trai. Nhưng cô không cảm thấy sự ấm áp trong vòng tay đó. Nó cứ như là một cái ôm xã giao thôi vậy. Nhưng cô không nói gì. Rồi Tú lên tiếng:
- Rồi. Anh tránh ra để em còn ôm em gái chứ. Trời. Xinh đẹp quá. Em anh có khác ha. Nếu anh không phải anh họ em thì chắc chắn anh sẽ hỏi chú Bình cưới em làm vợ đó. Để anh ôm một cái nhé.
Nguyên cũng ôm lấy Tú. Cái ôm này có vẻ ấm áp hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy nó có cái gì đó lạ lẫm mà không thể diễn tả được. Những cái ôm này không giống như bố mẹ nuôi của cô, bố đẻ của cô, cũng không giống cái ôm mà Kiên trao cho. Tóm lại, nó là một cái ôm lạnh lùng, không có cảm xúc. Giống như cái ôm mà bà nội trao cho cô vậy. Sau vài câu nói chuyện, hỏi thăm xã giao bình thường không mấy mặn mà, 3 anh em hẹn nhau khi khác nói chuyện. Liếc mắt quanh căn phòng rộng đầy ních người, Nguyên nhìn thấy Kiên đang khoác tay Linh đi chào hỏi mọi người. Và cô cũng thấy được những ánh mắt mà họ trao cho Linh rất ấm áp, nhiệt tình. Không giống như những nụ cười, ánh mắt mà họ trao cho cô, đầy xã giao và có gì đó xa lạ, coi thường nữa. Tự nhiên Nguyên thấy chán nơi này. Cô thầm trách tại sao mà ông Tùng lại tìm được cô. Tại sao cô lại đồng ý về đây? Tại sao cô lại bị mọi người đối xử như cô không hề quan trọng. Bữa tiệc này được tổ chức để chào mừng sự trở về của cô nhưng hình như tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Linh - niềm tự hào của Vũ gia.
Thấy mệt mỏi vì cái không khí đông đúc này, cô muốn ra ngoài hít thở một chút. Nói nhỏ với bố vài câu, Nguyên chuồn ra ngoài thuận lợi.
Khu biệt thự ở phía đông nên gần đồi. Mà có thể nói đây là vùng đất bán sơn địa, địa hình cao, bằng phẳng. Khí hậu mát mẻ. Lại còn ở gần sông nữa. Bước hẳn ra ngoài vườn tít đằng cuối, cô mới không nghe thấy tiếng mọi người ồn ào. Vì những bài phát biểu, những câu chào hỏi với tất cả mọi người đã xong, Nguyên nói thẳng với bố là cô sẽ không vào nữa mà lên phòng thay quần áo luôn. Với bộ quần jean và áo chemis đơn giản, mái tóc được cột đuôi ngựa như thường ngày, Nguyên trầm ngâm nghĩ về những gì ở trong phòng tiệc. Có lẽ tất cả mọi người đều không nhận ra sự vắng mặt của “nhân vật chính”. Họ đang bận nói chuyện, hỏi thăm Linh. Và trong đầu cô tự biết rằng, nhân vật chính của buổi tiếc ngày hôm nay là Linh chứ không phải là cô. Có lẽ bữa tiệc này được sắp xếp từ trước để mừng Linh trở về và cô chỉ là một cái cớ để bữa tiệc được tổ chức mà thôi.
Cố gắng hít hà không khí lành lạnh mát rượi của núi đồi mà Nguyên mất đi sự cảnh giác thường có từ khi bố mẹ nuôi mất. Nhắm mắt lại tận hưởng, Nguyên hít hà vị không khí trong lành cảu vùng đất bán sơn địa này.
Đột nhiên, một bàn tay chạm khẽ vào vai cô. Giật mình quay lại. Thì ra là chú Chính. Tay chú vẫn cầm ky rượu.
- Thấy tiểu thư chạy ra đây nên tôi muốn nói chuyện với cô một lúc. Cô không phiền chứ?
- Chú cứ gọi cháu là Nguyên thôi. Đối với cháu thì không cần gọi mấy cái từ sáo rỗng ấy đâu ạ.
- Không được. – Chú Chính lắc đầu. - Tiểu thư là tiểu thư.
- Nếu chú mà gọi cháu như vậy thì cháu sẽ không nói chuyện với chú nữa. – Nguyên giả bộ giận dỗi quay đi.
- Thôi được rồi. – Chú Chính lắc đầu. – Cô… À. Cháu quả là ương bướng giống hệt bà cả.
- Chú kể cho cháu nghe về mẹ cháu được không? – Nguyên quay sang hỏi. – Cháu không biết bà ấy như thế nào cả. Cháu không thấy ai nhắc về bà ấy trước mặt cháu hay bà nội.
Chú Chính phóng tầm mắt ra xa như hồi tưởng về một quá khứ nào đó. Một lúc sau, chú nói:
- Xinh đẹp, thông minh, nhạy cảm, mạnh và hiền lành. Cũng là con gái của một tổ chức mafia, bà ấy được rèn luyện trong một môi trường khác. Những cô gái cùng tuổi học trang điểm trong vòng một phút thì bà ấy học cách lắp ráp súng trong vòng một phút. Mọi người đi tập erobic thì bà ấy tập võ. Mọi người đi chơi. Mua sắm thì bà ấy lại dành thời gian đó để rèn luyện bắn súng, bắn cung. Sau đó gặp ông chủ trong một lần 2 tổ chức cùng đưa người đi huấn luyện ở nước ngoài và hai người yêu nhau. Tuy nhiên chủ tịch phản đối. Cố chủ tịch rất ủng hộ cuộc hôn nhân này nhưng chủ tịch lại không muốn vì bà đã nhắm cho ông Bình một người khác có vai vế trong chính trường. Ông Bình không muốn và bất chấp sự ngăn cản, 2 người vẫn kết hôn. Nhưng đến sát ngày cưới thì bố của bà chủ qua đời. Và bà chủ là người thừa kế duy nhất. 2 năm sau thì 2 người kết hôn. Tam Anh hội và Trường Lâm hội sáp nhập thành một dưới sự quản lý của cố chủ tịch. Tuy vậy thì chủ tịch vẫn không thích bà chủ mà nói thẳng ra là ghét. 1 năm sau thì cậu Minh ra đời. Rồi 8 năm sau thì cháu ra đời. Nhưng vụ tai nạn vào 6 tháng sau đó khiến cố chủ tịch, một vài anh em và mẹ cô ra đi mãi mãi. Trước khi chết thì bà ấy cố gắng nói với tôi hãy đưa cô đi thật xa Tam Anh hội. Nếu không có bà ấy thì cháu chắc chắn sẽ không được an toàn.
- Chú là người của Trường Lâm? – Nguyên lơ đễnh hỏi.
- Đúng vậy.
- Anh trai cháu có được bà nội quý không?
- Ngày trước thì không nhưng bây giờ thì nếu gọi là yêu quý thì không phải nhưng quý thì có. Cậu ấy giống bố nhiều hơn.
- Chắc cháu giống mẹ cháu lắm.
- Ừ. rất giống. Đặc biệt là dáng đi, đứng. Khuân mặt.
- Bà ghét cháu.
- Chú nói thật. Có lẽ chủ tịch rất ghét cháu. Đối với người khác thì bà ấy rất vui tính nhưng đối với cháu thì có gì đó lạnh lùng.
- Cháu cảm nhận được đó. Chủ tịch Quý chị Linh nhất. Vì sao vậy?
- Người mà chủ tịch chon cho ông Bình không thành nên ông Bách đã lấy người đó. Cô Linh là con của họ.
- Khi nãy chú nói mẹ cháu muốn cháu đi thật xa Tam Anh hội là sao ạ? – Nguyên đột ngột đổ chủ đề.
Giật mình trước sự nhanh nhạy của Nguyên nhưng nhanh chóng, chú trở lại bình thường.
- Đến bây giờ, khi cháu trở về rồi thì chú sẽ cho cháu biết một sự thật. – Nói đến đâu chú Chính hơi nheo mày lại có vẻ phân vân. - Một sự thật mà chỉ có mình chú biết mà thôi.
- Chỉ mình chú biết. – Nguyên quay sang, mắt mở to như chờ đợi những gì mà chú Chính sắp nói.
- Trước khi ra đi, mẹ cháu nói chú là người mà bà ấy tin tưởng nhất. Sau khi bà ấy đi rồi thì… - Chú nghẹn lời rồi lấy lại bình tĩnh, chú nói tiếp. – …tìm cách để cháu ra khỏi Vũ gia. Vì chỉ có như thế thì cháu mới có thể an toàn.
- An toàn? – Nguyên tròn xoe mắt, miệng há hốc đầy bất ngờ. – Chú đừng nói với cháu…
- Xin lỗi. Đúng vậy. – Chú Chính gật đầu xác nhận. Giọng trầm xuống, rất nhỏ như sợ người khác ngh mất - Tất cả chỉ có 5s để bà ấy nói. Và nhân lúc mọi người hỗn loạn, chú đã để cháu bên vệ đường, đằng sau bụi cỏ dại. Chú nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ bế cháu đi vào 20’ sau đó, khi mọi người còn đang bận bịu, quên mất sự có mặt của cháu.
- Tại sao chú lại làm như vậy. – Nguyên nói cũng thật nhỏ, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường.
- Vì sự an toàn của cháu và sự tin tưởng của mẹ cháu. – Chú đáp lại, mặt đỏ bừng. – Xin lỗi cháu rất nhiều.
- Nhưng cháu không hề gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
- 20 năm cháu xa nhà, và cả 8 năm khi cháu chưa được sinh ra, cậu Minh bị bắt cóc 7 lần. 7 không phải là con số nhỏ. Có sự bảo vệ nghiêm ngặt cảu bà chủ mà vẫn bị bắt cóc 7 lần.
- Nhưng cháu là con gái. Họ sẽ kkhông làm như vậy.
- Cô Linh. 5 lần. Cháu nghĩ sao. Trong nhà này, trừ cháu ra, 4 cô cậu chủ đều không ai có số lần dưới 5 cả. – Chú Chính lại thở dài. Đó là lý do vì sao mẹ cháu lại muốn cháu đi khỏi Vũ gia.
Một bóng người phía sau:
- Chú Chính. Mọi người tìm chú kìa.
- Nhân hả? -Chú Chính lên tiếng. - Được rồi. Chú ra ngay đây. Cô chủ, tôi vào trong một chút.
- Vâng. – Nguyên đáp lại. – Chú cứ đi đi. Cháu ở một mình được mà.
- Vâng.
Chú Chính đi rồi. Còn lại một mình Nguyên ngồi lại. Suy nghĩ về tất cả những gì cô mới biết. Và điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là cô lại không hề ngạc nhiên như bình thường.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động mạnh ở bên tay trái, chạy vội sang xem, thấy Linh trong bộ dạ tiệc rườm rà đang đánh nhau với khoảng hơn 20 người. Bình thường thì thế này không là gì. Nhưng trong cái bộ váy bó sát đó thì quả là khó khăn. Vội vàng xông vào. Hai người cùng đánh. Mất chừng hơn 10’, tất cả đều nằm la liệt dưới đất.
- Cảm ơn. – Linh quay sang nói nhỏ và nháy mắt với cô.
- Không có gì. Nếu không có chị thì em cũng không chống nổi đâu.
Hai cô gái cũng cười với nhau. Rồi, một bàn tay chụp lấy 2 người và một bóng đen bao trùm.
Chương 10: Bắt cóc.
Mọi người đang dự tiếc thì một chiếc phi tiêu được phòng đánh vèo, cắm vào cảnh cửa sắt được bọ bằng một lớp gỗ mỏng gây ra tiếng động xé tai. Như một phản xạ tự nhiên, tất cả mọi người đưa tay ra sau lưng và rút súng, chĩa về phía cánh cửa vắng hoe, không một bóng người.
Minh nhanh chân lách người tiến tới phía cảnh cửa rút chiếc phi tiêu ra và đọc tờ giấy đính trên đó. Mặt mày anh tái đi rồi anh nói to:
- Linh bị bắt cóc.
Ông Bách vội chạy đến cầm lấy tờ giấy:
Nhị vị Tiểu thư của Vũ gia đang ở trong tay chúng tôi. Nếu như các người chịu đồng ý một việc của chúng tôi thì hãy đến đây vào 4h sáng sớm ngày mai tại nhà kho bỏ hoang phía Nam thành phố. Chúng tôi sẽ trả người, đảm bảo họ không mất một sợi tóc. Còn nếu không thì các người tự biết hậu quả.
Mọi người đều tái mặt đi. Bà Doãn cũng vậy. Đứa cháu mà bà cưng nhất đang gặp nguy hiểm. Linh rất giỏi võ nhưng bắt được cô thế này thì bọn bắt cóc quả là không tầm thường.
Cả đêm mọi người mất ngủ. Cho người lục soát khắp trong thành và cả nhà kho bỏ hoang phía Nam rồi nhưng không tìm thấy. Ông Bình đi đi lại lại trong nhà. Mặt mày tái mét. Cho đến khi Kiên phải nhắc mọi người nên ăn một chút để lấy lại tinh thần thì ông mới chịu ngồi xuống ăn được 2 miếng cơm thì ông lại buống bát đũa.
- Sáng sớm mai để ta đi. – ông Bình nói. - đã cho người phục kích được chưa.
- Bố không cần đi đâu. – Kiên và Minh đều lên tiếng phản đối.
- Để con đi được rồi. Bà và mọi người cứ yên tâm.
- Anh cũng đi. – Minh nói.
- Không. Anh ở nhà. Em sẽ đi. Em hứa sẽ mang Linh trở về lành lặn. Anh yên tâm.
- Nhưng anh không thể ở nhà để cho em gái mình gặp nguy hiểm mà anh không làm đượcgì. – Minh cự lại.
- Không. Anh sẽ ở nhà. Sẽ có việc khác. – Kiên nói.
- Không. Anh…
- Kiên đi thôi là được rồi. – Bà Doãn cắt lời cháu. - Thằng bé hơn mấy đứa về khoản này. Mấy đưa có thể làm tốt việc ở công ty nhưng việc này thì Kiên giỏi nhất. Nó linh động, biết lúc nào đi tiếp, lúc nào dừng. Không bao giờ hấp tấp thì mọi việc mới thành công. Kiên đi cũng những anh em. Còn Minh và Tú. Sẽ có việc quan trọng khác mà mấy đứa phải làm ở nhà. Nghe chưa?
- Vâng. – Minh cúi gằm mặt xuống.
***
Nguyên khẽ cựa mình. Toàn thân nhức mỏi. Mùi ẩm mốc khó chịu bốc lên. Và như ký ức được đánh thức trở lại, Nguyên nhớ ra tất cả. Quay sang, Linh cũng đang nằm ở bên cạnh. Có lẽ vẫn còn tác dụng của thuốc mê nên cô gái đó vẫn ngủ.
Nguyên định đứng lên đi quanh căn phòng. Nhưng chết tiệt. tay và chân cô đã bị chói chặt, không thể cựa quậy được. Chừng 20’ sau, Linh cũng tỉnh lại trong tình trang tương tự.
- Chuyện quái gì xẩy ra vậy? – Linh kêu lên bực tức.
- Bắt cóc. – Nguyên vang lên lạnh lùng.
- Bắt cóc? – Linh lặp lại đầy ngạc nhiên. – Ai dám bắt cóc chúng ta vậy? Chắc chắn đó phải là một tay không vừa đâu. Bà nội mà biết bọn chúng là ai thì hãy cẩn thận. Bà sẽ lột da chúng cho xem. Dám bắt cóc 2 vị tiểu thư của Vũ gia thì chỉ có thể là tống tiền hoặc cần Vũ gia nhúng tay vào một việc gì đó. – Linh phân tích.
- Có thể. – Nguyên nói. – Bây giờ thì chị hãy yên lặng và chúng ta cần nghĩ cách thoát khỏi đây.
- Được rồi.
Im lặng. Không ai nói câu nào. Rồi Linh lên tiếng trước lên:
- Chúng ta quay lưng lại với nhau. Chị sẽ cố gắng cởi trói cho em.
Chợt thấy cái gì đó nặng nặng trong túi quần jean. Nguyên chợt nhớ ra con dao díp. Tối hôm trước cô nhét nó vào túi quần như một thói quen. Nhưng bây giờ thì không thể lấy ra được. Tay cô đang bị trói.
- Chị Linh. – Cô gọi – Trong túi quần em có con dao díp. Chị có thể cho tay vào lấy được không?
- OK. Vậy là chúng ta may mắn rồi.
Nguyên lê đến bên Linh. Cố gắng dùng bàn tay lấy con dao ra. Sau một hồi lâu nỗ lực, cuối cùng thì con dao cũng rơi ra khỏi túi quần của Nguyên. Vụng về cầm lấy con dao, cô dùng hết sức cưa đi kéo lại đằng sau. Chắc chừng hơn 30’ sau, có tiếng dây trói đứt, hai bàn tay được giả phóng, cô cởi trói cho Linh, 2 người đi quanh nhà kho cố gắng tìm một cái gì đó có thể giúp mình bây giờ.
***
3h sáng, mọi người tất bật chuẩn bị. Đến 3h15’, hơn 50 anh em và Kiên lên đường. Trước khi đi, anh còn quay lại nói với tất cả mọi người:
- Nhất định con sẽ mang Linh nguyên vẹn trở về. Con hứa đấy.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt đầy kỳ vọng.
Đúng 4h, Kiên cùng các anh em đến nhà kho phía Nam. Nhưng vắng hoe, không có ai cả. Lục soát kỹ trong kho nhưng vẫn khống thấy gì. Khi mở cửa sau thì một mảnh giấy rơi ra: Gửi cậu Hai. Đến nhà máy ở cạnh bờ sông. Một mình. Nếu không hãy coi chừng tính mạng của nhị vị tiểu thư.
Kiên giật mình. Đến một mình ư? Không sao cả. Nhưng lỡ Linh có bề gì thì Kiên biết phải làm sao. Sau ít phút suy nghĩ, anh bảo với các anh em đằng sau:
- Mọi người. Bọn chúng yêu cầu tôi đến một mình. Mọi người hãy đi theo sau tôi cách khoảng dài dài một chút. Nếu có tiếng súng nổ thì hãy vào. Còn không thì đừng manh động. Nhớ nhé.
- Vâng. - Tiếng đáp lại đầy quyết tâm.
***
Nhà máy bỏ hoang ở cạnh bờ sông hiện ra trong bóng tối. Bây giờ là 4h30’ nhưng trời vẫn chưa có ánh sáng.
Kiên thận trọng đi lại gần. Không gian âm u và vắng lặng giống như nơi ở của thần chết.
- Đến rồi hả?
Tiếng nói khiến Kiên giật mình nhìn quanh. Không thấy có ai hết.
- Ai? - Giọng anh lạnh lùng vang lên và lại tiến về phía trước. Một bóng người mờ mờ hiện ra. Và đằng sau người này là một loạt người khác đứng đằng sau, súng nắm chắc trong tay và đã được lên đạn sẵn. ước chừng 20 người.
- Đưa 2 tiểu thư của chúng ta ra đây. - Hắn ta ra lệnh.
Nguyên và Linh được dẫn lên. Trông vẻ mặt của 2 người đều phờ phạc, tái mét. Bộ váy dạ hội màu xanh lam của Linh đã bị rách một vài chỗ và bẩn bết. Mái tóc xoăn giờ cũng rối bù. Còn Nguyên cũng chẳng khá hơn. Chỉ có điều mái tóc của cô được cột lên.
- Điều kiện của các người là gì? – Kiên lên tiếng trước, giọng lạnh băng.
- Đơn giản thôi. Trước hết, ông chủ có lệnh anh có thể chọn một trong 2 người để đi. Cô ta sẽ mang đến cho anh điều kiện. Chọn ai?
- Cả hai đều được đi?
- Một cách an toàn. – gã ta thêm vào. – Chọn ai?
Kiên cúi gằm mặt phân vân. Khi đi anh đã hứa mang Linh về lành lặn. Nhưng chọn Linh còn Nguyên thì sao? Còn nếu chọn Nguyên thì Linh…? Anh phân vân dữ dội.
Ở trên, cả hai cô gái ngẩng cao đầu và tỏ vẻ bất cần. Ánh mắt nhìn đi vào một khoảng nào đó không xác định.
- Thế nào? Nếu anh không chọn thì ta sẽ nhắm bừa đấy. – Người đàn ông đe doạ.
Kiên không ngẩng mặt lên nhìn vào 2 cô gái. Anh nói:
- Linh. Để Vũ Huyền Ngọc Linh đi.
Hai cô gái nhìn chằm chặp vào Kiên. Đặc biệt là Nguyên. Ánh mắt như có gì đó ai oán rồi cô nhếch mép cười khẩy và có một chút gì đó mỉa mai và chua xót.
- Vậy là chàng trai của chúng ta người đẹp rồi. OK. – nói rồi ông ta đẩy Linh về phía trước.
Cô bước đi nhưng trong lòng đầy an. Không biết một mình Nguyên sẽ phải đối chọi với bọn người này ra sao? Có bị gì không. Nhueng Linh không dám quay đầu lại nhìn Nguyên. Không phải vì cô sợ bọn bắt cóc mà là sợ ánh mắt của Nguyên. Cái ánh mắt đó có vẻ gì lạnh lùng, cô độc, băng giá và bất cần. Lúc nào nó cũng sáng lên một thứ ánh sáng như mắt rắn trong đêm. Ánh mắt mà khiến cho người khác nhìn vào phải thấy chùn bước. Đặc bịêt là khi tức giận.
Khi đến gần Kiên, cô đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ. Không đọc vội, anh ngước nhìn lên, hỏi:
- Chúng tôi cần các người phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho cô gái kia. Nếu có mệnh hệ gì thì các người hãy cẩn thận.
- Đó là điều dĩ nhiên. - Người đàn ông nói. - Nhị tiểu thư của chúng ta sẽ được đảm bảo an toàn tuyệt đối. Không ai có thể đụng vào cô ấy. Tuy nhiên, còn việc chúng tôi muốn nhờ thì sao?
- Chúng tôi sẽ phải bàn bạc đã. Hãy cho tôi thời gian?
- Giờ này ngày mai. Tại đây.
- Được. Đảm bào an toàn cho cô gái ấy. Ăn uống đầy đủ.
- Đảm bảo an toàn là việc đương nhiên. Nhưng òcn việc ăn uống thì tôi không dám chắc. Còn bây giờ, anh hãy đi đi trước khi tôi thay đổi quyết định hay cho cô gái xinh đẹp ở đây xơi kẹo đồng đấy.
- Được rồi. – Kiên gật đầu rồi quay lưng bước đi. Đến anh cũng không dám nhìn vào Nguyên. Anh ucngx sợ cái ánh mắt có thể thiêu cháy bất cứ vật gì của cô hiện tại. Đến bây giờ thì anh thắc mắc không biết mình chọn Linh là đúng hay sai nữa.
Nguyền đứng trên thềm hè dưới sự kìm kẹp thô bạo của bọn bắt cóc nhìn theo bóng dáng của hai người đi khuất.
- Nhị tiểu thư, xin lỗi nhé. - Người đàn ông nói vẻ khinh miệt rồiông ta ra lệnh – Mang con bé đó vào.
Lại bị tống vào trong cái nhà kho tối tăm nhưng bây giờ thì cô chỉ có một mình mà thôi. Cánh cửa nặng trịch đóng lại. Bên trong bây giờ im ỉm, kín bưng. Dường như không có lấy một tia sáng lọt được vào. Dùng chút sức yếu ớt còn lại, Nguyên cố gắng đạp cánh cửa gỗ nhưng vô ích. Nó không hề lay chuyển. Cô suýt nữa bật khóc. Tại sao mà người được cứu ra không phải là cô mà là Vũ Huyền Ngọc Linh. Cô cũng muốn sống. Tại sao cô gái ấy được mọi người yêu mến mà cô lại bị mọi người lạnh nhạt? Tại sao lại chỉ có mình cô phải chịu đựng chuyện này? Tại sao khi 2 người họ đi cũng không quay lại nhìn cô một cái nhìn an ủi hay một lời hứa sẽ cứu cô ra khỏi cái nơi quỷ quái này? Bây giờ cô đột nhiên hiểu rằng mình phải tự lực cánh sinh mà thoát khỏi đây. Cô phải thoát ra để cho tất cả mọi người thấy rằng cô không sợ bất kỳ cái gì và không ai đánh bại được cô, không ai được coi thương cô cả. Cô phải sống sót để cho tất cả những con người khinh rẻ cô, bỏ rơi cô thấy rằng không cần họ, cô cũng có thể sống, cô cũng có thể tự đi lên. Vũ Nguyên Anh là một con người mạnh mẽ, không bao giờ sợ bất kỳ cái gì. Coi như đây như là một thử thách mà cô phải vượt qua. nếu may mắn thì cô thoát còn nếu không thì cô sẽ chết. Nghĩ đơn giản vậy làm cho cô thấy vững tin hơn. Mò mẫm trên đất con dao díp mà khi này dùng xong cô bỏ trên mặt đất, Nguyên cố cạy cánh cửa ra nhưng không thể. Đột nhiên, nghe có tiếng bước chân lại gần, cô vội vàng nằm xuống góc phòng. Một tên béo mở cửa bước vào. Nó đưa cho cô 1 chiếc bánh mì bé:
- Đây là thức ăn. Ăn đi nhanh lên. Chuẩn bị đưa cô em đi nơi khác rồi đó.
- Đi đâu?
- Không cần biết. Nhanh lên.
- Có thể cho tôi xin ngụm nước không? – Nguyên nài nỉ.
- Ăn nhanh lên.
- Xin anh đấy. Tôi khát quá. Từ tối qua chưa được uống ngụm nước nào. – Nguyên nói giọng yếu đuối như sắp hết hơi.
- Thôi được rôi. – Gã béo mủi lòng - Ở đó, tao đi lấy nước.
Gã vừa quay đi thì nhanh như một con sóc, Nguyên đánh cho gã một phát vào gáy. Gã ngất luôn.
Cầm khẩu súng mà gã giắt ở thắt lưng, Nguyên rón rén đi ra và đóng sầm cửa lại. Trước khi đi, cô cũng không quên kiếm cái giẻ nhét vào mồm hắn và trói tay chân hắn vào.
Thấy tất cả bọn đang nhậu nhẹt ở phòng khách, có chừng hơn 30 tên tất cả. Nguyên đứng yên, nhìn bọn chúng và lẩm nhẩm tính kế chuồn. Với sức của cô bây giờ thì việc đánh hơn 30 người này là điều không thể. Phải dùng mưu. Nhưng làm sao đây. Cả khu này chỉ có một cửa ra vào thì bọn chúng đã ngồi án ở cửa mất rồi. Liếc nhìn quanh, thấy có một cái cửa sổ bị gãy gần hết song. Nếu khéo léo thì cô có thể chui qua được đó. Không có thời gian để nghĩ nhiều, Nguyên thoăn thoắt trèo lên. Chui được gần hết người ra thì có tiếng một thằng nào đấy:
- Sao thằng mập lâu thế nhỉ. Mày xuống xem nó thế nào.
Nguyên vẫn đang loay hoay chui nốt thì có tiếng hét lên hốt hoảng:
- Đại ca, con nhóc đó chuồn mất rồi.
- Cái gì? Thằng mập đâu? – Có lẽ là tiếng của tên đại ca.
- Nó bị đánh ngất ở trong kho ấy.
- Mau, mau đi tìm cái con nhóc ấy. Nếu không thấy nó thì ông chủ sẽ giết hết chúng mày cho coi. Mau đi tìm nó về đây. Nhanh lên. - Thằng đại ca hét lên.
Bọn chúng nháo nhác đi tìm. Rồi một thằng hét lên:
- Đại ca, đây này. - nỏ chỉ vào cái cửa sổ. Chân Nguyên vội vàng kéo xuống, chạm vào móc sắt làm toác một miếng da và chảy máu rất nhiều.
Tất cả bọn chạy ra phía cái cửa sổ. Chúng chỉ kịp nhìn thấy bóng cô gái nhỏ chạy khuất sau bụi cây.
Nguyên chạy gần như một vòng quanh khu nhà máy cũ. Thấy bọn chúng vẫn đuổi theo mình, lòng cô càng sợ hãi hơn. Nhìn thấy chiếc môtô dựng ngoài sân, chìa khoá vẫn cắm ở ổ, Nguyên nhắm chạy tới đó.
Có tiếng súng nổ. Rồi cô cảm thấy đâu nhói ở lưng. Viên đạn ghim vào lưng cô một cách đau đớn. Vẫn cố gắng chạy đi, nấp vào sau bức tường nhỏ, Nguyên thở hổn hển. Tay sờ ra sau lưng. Máu. Rất nhiều máu. Màu máu đỏ tươi. Rút ra khẩu súng từ nãy chưa được đụng đến, Nguyên quyết định bắn trả. Lại có những tiếng nổ to rất dát. Nguyên cố gắng bình tĩnh ló đầu ra quan sát tình hình, mắt liếc xung quanh chừng 2 giây thì cô thụt vào. Bọn chúng bắt đầu tách người ra đi tìm. Có một nhóm đang tiến đến phía cô. Chúng có 7 người tất cả. Chiếc xe môtô thì đang ở rất gần rồi. Dường như đánh hơi thấy gì đó, bọn chúng ngày càng bước nhanh về phía Nguyên và bắt đầu nổ súng. Cô còn cảm thấy được đạn chạm vào bức tường mà cô đang núp. Khi bố mẹ nuôi còn sống, Nguyên cũng được học bắn súng và phi tiêu. Tuy không phải suất sắc lắm vì thời gian học quá ngắn nhưng trong trường hợp thì những gì học được có thể sử dụng đến. Như có một luồng khí kỳ lạ bao trùm lấy Nguyên, cô bước ra từ bức tường và bắn. Bắn liên tục tới khi súng hết đạn. Tất cả bọn người đó đều bị thương và cô cũng bị trúng đạn. Một phát ở bụng và một ở tay. Đau điếng nhưng có lẽ vì bản năng sinh tồn quá cao, Nguyên chạy thật nhanh đến chiếc môtô, leo lên xe và phóng đi mất hút.
Giờ thì đi đâu? Nguyên tự thắc mắc. Không thể về nhà cũng không thể về khu biệt thự với bộ dạng như thế này vì sẽ khiến bố lo lắng. Và người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Quân. Đúng rôi. Quân học y mà giờ này thì chắc chắn bố mẹ cậu bạn không có nhà vì đang bận với những ca mổ ở bệnh viện.
Dùng hết chút sức lực còn lại trong người, Nguyên phòng như bay đến đó. Máu thấm ướt đỏ cả chiếc áo chemis trắng tinh.
Chương 11: Mất tích.
Quân lười biếng đi ra mở cửa. Ngạc nhiên khi thấy Nguyên đứng ở cổng nhà mình. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp cô. Mặt Nguyên tái nhợt.
- Giúp mình. – Nguyên thì thào.
- Vào đi. – Kiên mở cửa và dắt xe giúp cô bạn.
Bước đi chậm chạp. Cánh cổng sắt vừa khép lại thì Nguyên gục xuống.
- Nguyên. – Quân hét lên. – Sao vậy?
- Giúp mình. Cậu phải giúp mình.
- Rồi. – Quân hấp tấp.
- Đưa mình vào nhà.
Bế xốc cô bạn lên. Chiếc áo vest đen khi nay Nguyên thấy trên xe bị tuột cúc rơi ra. Toàn bộ chiếc áo chemis bên trong loang lổ màu máu tươi. Đặt vội cô lên sofa, Quân hét lên:
- Cậu bị sao vậy? Phải đi bệnh viện.
- Rồi. – Nguyên thều thào. – Mình sẽ đi sau khi cậu gắp hết đầu đạn trong người mình ra.
- Không được. – Quân phản đối. - Cậu phải đi ngay bây giờ. Cậu mất máu quá nhiều.
- Hãy gắp hết đầu đạn trong người mình ra. Làm ơn. Cậu làm được.
- Nhưng sẽ đau. Hơn nữa, cậu mất máu quá nhiều rồi.
- Nhanh lên nếu cậu không muốn mình chết. Làm ơn. Cậu làm được. – Nguyên nói giọng như sắp chết, yếu ớt, thều thào.
- Nhưng… - Quân bỏ dở câu nói khi thấy ánh mắt của Nguyên. - Được rồi. - Cậu gật đầu lưỡng lự.
Giường của Quân trải ga trắng tinh giờ biến thành bàn mổ, đeo bao tay, khử trùng bộ đồ mổ bằng cồn, chuẩn bị bông băng. Tất cả chưa đến 3 phút vì nhà Quân có sẵn. Xịt cồn khắp phòng. Quân bắt tay vào công việc đầy nguy hiểm. Xé toạc chiếc áo áo chemis đầy máu, cậu tiêm thuốc tê vào chỗ đau, cẩn thận rạch và gắp đầu đạn ra. Một vết sau lưng, một vết ở bụng và một vết ở cánh tay. Nguyên nằm im, không kêu ca, không gì cả cứ như cô chỉ là một thi thể vậy. 30’ để gắp hết đầu đạn và băng bó, Quân vội vàng gọi điện đến cho mẹ mình nhờ chuẩn bị một phỏng mổ, bác sĩ và cả máu nhóm B RH âm tính nữa vì đó là loại máu hiếm.
Bệnh viên nơi bố mẹ cậu làm viêc cách đó chừng 10’ ôtô. Xe cấp cứu đến và vội vàng đưa Nguyên đi. Mặt mày cô nhợt nhạt không có chút sức sống nào, cánh mũi chỉ phập phồng khe khẽ mà nếu như không để ý kỹ thì sẽ không thấy. Nguyên rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô gái nhỏ được đưa vào phòng mổ ngay. Viện trưởng là bố của Quân đích thân tiến hành nên không có việc gì phải lo lắng quá. May mắn là số máu thuốc nhóm của Nguyên trong bệnh viện vẫn còn đủ dùng. Hơn 1h sau, cánh cửa phòng mổ bật mở, ông Bắc, bố Quân nhìn cậu con trai nghiêm khắc:
- Tại sao cô bé lại bị như thế?
- Con cũng không biết. – Quân thành thực. – Khi đến thì cô ấy đã như thế rồi. Và cô ấy nằng nặc đòi con gắp hết đầu đạn ra rồi mới chịu đi bệnh viện.
- Rất nguy hiểm. Khi gắp đầu đạn con có sát trùng không?
- Có ạ. Tình hình Nguyên thế nào rồi?
- Mất máu quá nhiều. Trong quá trình cấp cứu thì tim ngừng đập 2 lần. Chút nữa thì chết. Mà không hiểu con bé đi từ đâu về. Mất nhiều máu và đau như vậy mà vẫn chịu được.
- Con chịu thôi. Cô ấy tỉnh chưa bố?
- Đang hôn mê. Chắc phải đợi mấy tiếng nữa. Con nên về nấu ít cháo thật loãng, sau đó vắt lấy nước mang đến cho con bé ăn. Nấu thì nhớ cho thêm xương với rau vào cho đủ chất. Mang thêm ít nước hoa quả nữa. Vết thương trúng dạ dày. Mà con nấu nhạt thôi nhé.
- Vâng.
- Về nhà lấy thêm cho con bé ít đồ nữa.
- Vâng.
Ông Bắc từ lâu đã coi Nguyên như con gái. Thậm chí ông còn “chấm” cô làm con dâu luôn rồi. Nguyên với Quân chơi với nhau từ hồi tiểu học, bố mẹ hai bên lại là bạn nên ông Bắc rất quý Nguyên. Từ ngày bố mẹ mất thì cô ít sang nhà ông hơn. Lâu không gặp. Khi gặp thì trong tình trạng khẩn cấp. Không biết cô gặp chuyện gì nữa.
***
Kiên bước vào nhà. Mọi người chạy xô lại hỏi cậu. Linh đi theo sau, nhẹ nhàng, mặt cúi ngằm xuống như mắc tội lỗi rất lớn. Ai ai cũng rối rít hỏi thăm Linh xem có bị sao không? Ông Bình thì hỏi Linh một cậu con không sao chứ rồi vội vã nhìn quanh. Không thấy bóng dáng Nguyên Anh – con gái của ông đâu cả.
- Nguyên Anh đâu? – ông Bình hỏi Kiên.
Lúc đó, mọi người mới chợt nhớ ra rằng còn một người nữa, còn một vị tiểu thư nữa đi cùng nhưng không thấy về cùng. Kiên cúi mặt xuống đất:
- Con xin lỗi.
- Xin lỗi là sao? Linh về cơ mà. Tại sao Nguyên Anh không về cùng?
- Bọn chúng cho thả Linh và giữ lại Nguyên Anh. Chúng nói hãy làm cho chúng một việc thì Nguyên Anh sẽ được thả ra.
Hai ông Bình buông thõng xuống, ánh mắt thất vọng. Rồi ông quỳ xuống sụp đất. Ông khóc.
- Con xin lỗi. – Linh tiến lại gần ông.
- Con không có lỗi gì cả. – ông lắc đầu. – Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là mang con bé về đây. Nếu như ta chỉ âm thầm bảo vệ nó, không nhận nó thì sẽ không có chuyện gì. Hai bố con ta mới nhận lại nhau được 2 ngày. Con bé mà có mệnh hệ gì thì ta biết làm sao?
- Khi đi. Cậu Kiên chỉ nói sẽ mang cô cả trở về nguyên vẹn chứ không hề nói sẽ mang cả cô Hai cùng về. Vì vậy việc này không khiến tôi ngạc nhiên lắm đâu.
Chú Chính đã đến gần ông Bình từ bao giờ, nói lạnh lùng, không chút âm bậc cảm xúc nào cả.
- Chú Chính. – Bà Doãn lên tiếng. – Chú nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình đó.
- Chủ tịch. – Chú Chính bình tĩnh đáp lại. – Đó là sự thật. Trước khi đi, cậu ấy chỉ nói nhất định sẽ mang cô cả trở về nguyên vẹn và không hề nhắc đến cô hai. Khi cả hai người bị bắt cóc thì mọi người chỉ nói đến cô cả chứ cô hai không hề được nhắc tên. Có lẽ trong mắt mọi người, cô hai không hề tồn tại. Bởi vì sao? Vì cô ấy rất giống mợ cả. Người đã đánh bại tất cả các cao thủ trong Tam Anh hội của chúng ta.
- Đúng vậy. – ông Bình thừa nhận. – Nguyên Anh rất giống mẹ của nó. Về cả tính cách lẫn ngoại hình. Nhưng không nên vì vậy mà bỏ rơi nó chứ. Dù sao thì nó cũng là con gái của tôi cơ mà. Nó là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ đã không được sống trong vòng tay của người thân. Tại sao lại không cứu nó. – Đến đây thì ông Bình gần như gào lên.
- Con xin lỗi. – Kiên nói. - Bọn chúng hứa sẽ đảm bào an toàn cho Nguyên Anh. Chúng hẹn 4h sáng mai gặp chúng ta để bàn bạc công việc mà chúng nói. Đây là việc đó. – Kiên đưa tờ giấy ra.
- Bố yên tâm. – Linh trấn an. – Nguyên Anh võ công rất khá. Em ấy sẽ không sao đâu. Hơn nữa, khi việc mà chúng cần chưa hoàn thành thì chúng sẽ không dám động đến Nguyên Anh đâu.
- Việc gì? - Từ đầu cuộc nói chuyện, bây giờ ông Tùng mới hỏi.
- Dẹp…
***
Mở mắt dậy sau một chấn động lớn. Đập vào mắt Nguyên là màu trắng. Màu trắng ở khắp nơi. Cố gắng di chuyển con ngươi lướt một vòng, một điểm nhấn xuất hiện. Một cái gì đó màu đen ở trên bàn. Mất vài giây, Nguyên mới nhận ra đây là bệnh viện và vật màu đen là một con người. Định bước xuống giường nhưng người Nguyên nặng trịch, không thể đi được. Toàn thân đau nhức. Trên tay thì dây dợ lằng nhằng và cô đang phải thở bình oxi. Sau vài phút thì Nguyên mới nhớ lại những gì đã diễn ra và nếu cô đoán không nhầm thì người ngồi kia là Quân. Cậu bạn dễ thương và thân thiết nhất của mình. Mấy giờ rồi nhỉ? Nguyên tự hỏi và cô không có câu trả lời.
Cái đầu khẽ động đậy và Quân tỉnh giấc. Ngái ngủ ngước mắt lên, Quân vội vàng bật dậy khi thấy Nguyên đã tỉnh.
- Cậu không sao chứ? Cậu làm cái quái gì mà ra nông nỗi này?
- Không…không sao. – Nguyên thều thào yếu ớt, giọng khàn đặc. – Mình sẽ kể sau. Mấy giờ rồi?
- 10h sáng. Cậu hôn mê hơn 4 tiếng liền làm mình lo muốn chết. Cậu ăn gì nhé. Bố bảo bây giờ cậu có thể ăn được cháo loãng.
- Cảm ơn. Cho mình ít nước. Hơn một ngày mình không có gì vào bụng rồi.
- Đợi chút. – Quân lại hấp tấp rót cho Nguyên một chút nước ấm. - Cậu ăn cháo nhé. Có thể ăn một chút đấy.
- Cảm ơn.
***
3h sáng, Kiên lại chuẩn bị lên đường. Lần này có cả Minh và Tú đi cùng. Ông Bình cũng muồn đi nhưng ai cũng ngăn ông lại. Chú Chính tiêm cho ông một mũi an thần để ông ngủ. Hai đêm vừa qua ông và cả nhà đã thức trắng rồi.
Khu nhà đổ nát lại hiện ra. Vắng hoe và lạnh lẽo. Lần này không có tiếng nói nào cả. Không có bất kỳ một cái gì chỉ dẫn. Cho người đi lục soát xung quanh. Chỉ thấy những vệt mãu đã khô thành màu nẫu đỏ sẫm lại và những vỏ đạn rơi ở gần phía trước khu cửa ra vào. Lục soát một hồi, mọi người tìm thấy một con dao díp màu đỏ có dính một vài vệt máu đông cứng và trên đó khắc hai chữ cái “N.A” và một khẩu súng ngắn.
- Nguyên Anh ư? – Tú đưa ra giả thiết.
- Có thể. – Minh nói và anh ra lệnh. – Mang tất cả mẫu máu ở đây về xét nghiệm. Dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ, từ những vỏ đạn nhỏ nhất. Xét nghiệm dấu vân tay trên khẩu súng đó.
Mọi người tìm kiếm tất cả những khu vực xung quanh nhưng không hề tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi cả. Lần này về thì biết nói làm sao với ông Bình đây?
Kiên, Minh, Tú cùng một số anh em về trước. Số còn lại thì tiếp tục tìm kiếm manh mối và dò la tin tức.
Chiếc xe đen tiến thẳng vào sân khu biệt thự. Bây giờ mới 7h sáng. Mọi người đều đang ngóng chờ tin tức từ 3 anh em. Một tin khiến ông Bình suy sụp. Lại còn mẫu máu lấy được trên con dao, ở xung quanh hiện trường, dấu vân tay ở trên khẩu súng làm cho mọi người biết đã có một cuộc đọ súng sảy ra. Lại có thêm tin tức từ một người: Vào sáng sớm hôm qua, ở chỗ nhà máy có nhiều tiếng nổ, sau đó thì có một cô gái mặc quần ngố, trên người khoác áo vest đen, đi chiếc xe môtô phân khối lớn, chân bị thương dính máu đi ra từ phía đó. Chừng 5’ sau thì có một đoàn người mặc áo đen đuổi theo đằng sau.
Khi nghe được tin này thì ông Bình không còn một chút hy vọng nào nữa, dù là mong manh nhất. Cả người ông như một khối thịt ngã xuống đất. Vội vàng, ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
***
Nguyên húp một chút nước cháo mà Quân bón cho. Giờ thì cô vẫn không thể đi được. Ngoài 3 vết đạn thì cô còn bị trầy xước nhiều chỗ trên cơ thể. Mặt mày vẫn tái nhợt tuy nhiên cũng có phần đỡ hơn hôm trước.
- Bây giờ thì hãy kể cho mình nghe mọi chuyện đã xảy ra. Không được giấu diếm đâu đấy. – Quân lên giọng.
Nguyên lưỡng lự một hồi rồi kể cho cậu bạn thân nghe tất cả mọi chuyện. Trừ việc Kiên lựa chọn ai. Rồi cả chuyện mọi người lạnh lùng với cô như thế nào nữa. Nguyên kể hết toàn bộ. Đến việc cô không phải con đẻ của bố mẹ. Hơn nữa lại là con đẻ của chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn thời trang Sky. Quân hơi sock. Nhưng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi:
- Thật hả?
- Thật. Chủ tịch của Sky, VXP và chủ tịch của tập đoàn đá quý lớn nhất Đông Nam Á Gold là 3 anh em ruột. Còn nhiều điều nữa cậu không thể ngờ tới đâu. Sau này mình sẽ kể tiếp cho.
Im lặng. Quân đăm chiêu nhìn cô bạn.
- Cậu ăn đi.
- Bao giờ mình có thể ra viện.
- Sớm nhất cũng phải 1 tuần nữa.
- Lâu vậy sao? Sắp vào năm học rồi.
- Cậu không phải lo về viện phí.
- Không. Tiền thì mình không thiếu. Số tiền bố mẹ để lại cho mình đủ để chi trả cho vài chục lần như thế này.
- Cậu nghỉ đi. Hơn 3 tuần nữa mới nhập học. Mọi chuyện để mình lo. OK?
- Cảm ơn.
***
Mọi người đứng ngồi không yên ngoài phòng cấp cứu. Ông Bình đã vào đó hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ra.
- Bác sĩ. Bố tôi sao rồi? - Cửa phòng mổ vừa bật mở, ai cũng chạy đến hỏi viện trưởng.
- Chủ tịch không sao. Chiều có thể xuất viện.
- Cảm ơn.
Vị bác sĩ gật đầu rồi bước nhanh về khoa đối diện.
***
Phòng hậu phẫu đối diện với khoa cấp cứu. Ông Bắc, viện trưởng vừa cấp cứu cho ông Bình xong thì vội vã chạy qua phòng hậu phẫu để xem xét tình hình của Nguyên ra sao.
- Con sao rồi? - Vừa đo huyết áp và nhịp tim cho Nguyên, ông vừa hỏi.
- Không sao đâu ạ. Mai con có thể đi được không chú?
- Ít thôi. Vết thương vẫn chưa liền miệng. Nếu đi lại sẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là chỉ tập đi trong phòng thôi. Nghe chưa?
- Nhưng con có việc gấp cần đi ra ngoài. – Nguyên cố gắng nài nỉ.
- Không được. Con chỉ tập đi trong phòng thôi. Chú sẽ bảo Quân canh chừng con. Không cho con đi đâu cả. Nguy hiểm lắm đó. Khi cấp cứu, mấy lần con suýt chết đó. Con phải biết quý tính mạng của mình chứ. Mà con đi đâu để ra nông nỗi này vậy? – ông Bắc đổi chủ đề.
- Không có gì đâu ạ. – Nguyên lấp liếm.
- Ờ…ờ… 3 phát đạn mà không có gì hả? Lại còn thương tích đầy mình nữa chứ. Khắp người toàn máu với trầy sước. Bố mẹ con mà biết thì đau lòng lắm đó. Nói đi. Con đi đâu. Dính tới vũ khí thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản rồi. – Ông Bắc nghiêm khắc nhìn Nguyên. Cô quay sang Quân cầu cứu.
- Bố. Bố để cho cô ấy nghỉ chứ. Mà ban nãy bố làm ca nào vậy. Con thấy bố đi từ khoa cấp cứu ra?
- Chúng mày đi lạc đề đấy. Thôi được rồi. Con nghỉ đi. - Rồi ông quay sang Quân - Chủ tịch hội đồng quản trị Sky cấp cứu vì tăng huyết áp với đau tim. May mà không sao. Nhưng nhà đó cũng lạ thật. Luôn luôn chỉ ở bệnh viện có một ngày rồi về nhà tự chăm sóc, thuê bác sĩ riêng.
Nghe đến đây Nguyên tái mặt. Bố cô phải cấp cứu ư?
- Có bị nặng không chú?
- Không nghiêm trọng lắm. Chiều ra viện thôi mà. Con nhớ canh chừng con bé cẩn thận. Đừng có cho nó đi lại nhiều. – Ông quay sang dặn Quân. - Vết thương chưa lành mà đi là rất nguy hiểm đó. Nhớ chưa?
- Vâng. – Quân đáp lại răm rắp.
Bố vừa đi khỏi, Quân vội vàng đến cạnh Nguyên:
- Cậu không sao chứ?
- Không. – Nguyên đáp hững hờ.
- Cậu nghỉ đi nha. Mình đi hâm lại cháo. Lúc nãy cậu mới ăn có một chút.
- Này. – Nguyên gọi. – Mai đưa mình ra ngoài nhé.
- Cái gì? – Quân giật mình.
- Đưa mình ra ngoài. Chỉ một lúc thôi. Làm ơn đó.
- Không được. – Quân quả quyết.
- Làm ơn đi mà. – Nguyên cố gắng nài nỉ. - Chỉ mất khoảng 2 tiếng thôi. Cậu bế mình ra taxi. Sau đó chúng ta lại ngồi trên ôtô suốt. Không sao đâu.
- Không được. Cậu đi đâu?
- Thăm bố mình.
- Sang thăm luôn đi.
- Không. Họ sẽ phát hiện ra mình đó.
- Không được. Cậu nằm yên đó. Mình đi hâm cháo. 2’ chút nữa mình sẽ quay lại ngay.
***
Quân đẩy chiếc xe lăn trên hành lang. Trời bắt đầu tối. Đứng nép sát một góc ở trong khoa cấp cứu, Nguyên nhìn thấy Linh, ông Tùng, ông Bách, Tú, Minh đang đi theo chiếc băng ca đang trở ông Bình trên đó. Không thể nhìn rõ mặt ông. Cô chỉ thấy có cả máy điện tim rồi ống truyền nước, máy đo huyết áp đi theo cùng. Các bác sĩ và y tá cũng vội vã đi theo. Chỉ khi tất cả khuất bóng rồi thì Nguyên và Quân mới ra khỏi cái khe hẹp đó.
- Rồi. Mai chúng ta sẽ ở lại bệnh viện Nguyên nhé. – Quân nói nhỏ với cô bạn.
- Xem đã. – Nguyên đáp lại.
Rồi cậu tiếp tục đẩy chiếc xe lăn trở lại phòng hậu phẫu. Cả hai người đều không chú ý rằng có một người đứng sau và đang nhìn họ. Người đó nheo mắt khi nghe thấy giọng nói của cô gái. Giọng nói rất quen thuộc mặc dù có phần hơi nhỏ và bị khàn. Là Kiên.
***
Sau khi khám sau cho Nguyên, viện trưởng dặn dò con trai:
- Nhớ trông chừng con bé cẩn thận đó. Nó mà mất một sợi tóc nào là ta sẽ hỏi tội con. Biết chưa? Đến chiều tối ta mới vào được. Hôm nay phải đi dự hội nghị trên trung tâm.
- Vâng. Con biết rồi. – Quân cấm cẳn. - Bố còn thương cô ấy hơn cả con ý. Bố thiên vị à.
- Thôi. Nhớ chưa. - Rồi ông quay sang Nguyên. – Có gì khó chịu thì con bảo nó nhé. Chú đi đây.
- Vâng.
Ông Bắc rời khỏi đó thì đã là 8h sáng. Nguyên lại nài nỉ:
- Quân. Cho mình đi đi.
- Không. - Cậu kiên quyết. - Cậu không nghe bố mình nói gì à? Không đi đâu hết. Ăn sáng nào. - Cậu đưa thìa cháo vào miệng cô bạn.
- Không ăn. Nếu không cho mình đi thì mình sẽ không ăn.
- Ăn nào. Há miệng ra. - Giờ thì Quân nài nỉ. – Khi nào cậu khá hơn thì mình sẽ đưa cậu đi.
- Làm ơn đấy. Mình chỉ đi 2 tiếng thôi. Ăn hết bát cháo này thì cậu cho mình đi. Xin cậu đấy. - Mắt Nguyên rưng rưng sắp khóc.
- Cậu nhìn thấy ông ấy rồi mà. – Quân bắt đầu bị lung lay bởi nước mắt cá sấu của cô bạn.
- Nhưng mình chưa hỏi thăm được câu nào. Làm ơn đi Quân.
Hết nhìn vào cô bạn rồi nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Mất một hồi lâu. Quân đành phải gật đầu.
Chương 12: Xuất hiện.
Bế Nguyên ra xe một cách nhẹ nhàng nhất. Quân lo lắng vô cùng. Chiếc taxi lao vút đi.
Dừng lại ở đầu cổng, Nguyên cố gắng tự bước xuống xe nhưng Quân không đồng ý. Dặn bác tài chờ ở cổng, Quân bế Nguyên xuống. Định bế cô bạn vào hẳn trong nhưng Nguyên nhất quyết không chịu.
- Mình không muốn họ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ. – Nguyên cãi lại như sắp khóc.
- Nhưng sẽ nguy hiểm. Mình chỉ bế cậu đến sân thôi. – Quân cũng không kém.
- Có gắn camera từ cổng đi vào. Cậu chỉ cần đi cạnh mình thôi. Làm ơn đi Quân. Xin cậu đấy.
Hơn một lần Quân bị như vậy. Chưa bao giờ cậu thắng được ánh mắt này của cô bạn và bây giờ cũng không ngoại lệ.
Nguyên liêu xiêu bước đi. Cố gắng không rơi nước mắt vì đau, cô bước thật chậm từng bước một dưới sự giúp đỡ của cậu bạn.
- Có ổn không? – Quân hỏi.
- Hơn 10 lần cậu hỏi câu này rồi đó. – Nguyên đáp lại.
- Sắp đến nơi chưa? Cậu chịu được không?
- Chừng 100m nữa thôi. Mình cũng không rõ lắm. Nhưng sắp đến rồi. Cậu không hỏi thì mình sẽ đỡ mệt hơn.
- Ừ. – Quân cúi đầu.
Im lặng. Cô gái nhỏ kiên cường bước đi mặc dù cô cảm nhận được những vết thương đang rỉ máu ra. Rất nhiều.
Nhà chính hiện ra. Bước thận trọng từng bước một lên cầu thang, Nguyên nhìn thấy mọi người đều đang ngồi ở phòng lớn. Người đầu tiên nhìn thấy Nguyên là chú Chính.
- Cô Hai. – Chú gọi to.
Mọi người đều quay ra nhìn. Nguyên đứng ở đó, giữa cửa và nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Khuân mặt của được trang điểm cho đỡ nhợt nhạt đã trở về trạng thái ban đầu khi nhìn thấy Linh và Kiên.
- Con về rồi. – Nguyên nói rất nhỏ và dường như không có chút sức lực nào.
- Cháu đi đâu mà để mọi người lo lắng vậy? – Bà Doãn là người đầu tiên lên tiếng sau những ngỡ ngàng vì Nguyên trở về.
- Mọi người thất vọng vì con trở về ạ? - Giọng cô lạnh tanh.
- Nguyên Anh. – ông Tùng lên tiếng. - mọi người rất lo lắng cho con đó.
- Vậy ạ? Con có thể gặp bố con một chút được không ạ?
- Bố? Cháu còn có mặt mũi để gặp bố mình cơ à. Trong khi cháu nhảy múa, ăn chơi ở đâu đó cả ngày thì bố cháu nằm viện suýt chết. Cháu có quyền gì để gặp bố mình cơ chứ? – Bà Doãn nhìn Nguyên với ánh mắt đáng sợ.
- Vì cháu là con gái của ông ấy. Biết ông ấy phải đi cấp cứu nên cháu mới về. Nói với bố vài cô xong cháu sẽ đi ngay, không làm phiền mọi người tận hưởng những giây phút hạnh phúc đâu. – Nguyên cũng lớn giọng. – Cháu có thể gặp bố của mình không ạ?
- Để anh đưa em đi. – Kiên lên tiếng.
- Không cần đâu. – Nguyên đáp mà không nhìn. – Ông ấy ở trên phòng phải không?
- Ừ. – Kiên lúng túng. - Để anh đưa em đi.
- Không cần đâu.
Nguyên bước lên cầu thang nhưng Kiên vẫn đi theo.
- Anh có chuyện muốn nói với em.
- Chẳng có chuyện gì để nói hết. Nếu muốn nói xin lỗi thì không cần đâu. Một con bé mà anh mới biết 2 tháng 18 ngày và một cô gái anh quen biết 24 năm nay và là vị hôn thê thì việc chọn cứu cô gái đó là đúng thôi. Không trái với lẽ tự nhiên một chút nào hết. Ở đây chẳng có ai có lỗi để phải xin cả. Tôi lên gặp bố tôi một lát rồi tôi sẽ đi, sẽ không cản trở mọi người tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên cạnh niềm tự hào của Vũ gia đâu.
Nguyên nói một lèo rồi vịn vào tay Quân đi vào thang máy, lên thẳng lầu 4. Ở dưới, tất cả lặng người đi trước âm sắc lạnh lùng của cô gái. Riêng Linh, mặt mày cô tái mét khi nghe những lời đó.
Bước vào phòng của bố, cô gái nhỏ suýt khóc khi nhìn thấy ông.
- Bố. Bố khoẻ không?
Ông Bình vừa nghe thấy tiếng Nguyên vội vã quay sang bên phải.
- Nguyên Anh. Nguyên Anh hả?
- Con đây bố. Bố đỡ chưa?
- Bố không sao. Bố cứ tưởng con… Xin lỗi con gái yêu của bố.
- Không sao đâu mà. Bố khoẻ là con mừng rồi. Con phải đi rồi bố ạ. Cuối tuần con sẽ về. Bố đừng lo cho con. Nếu nhớ con thì bố gọi vào số này nhé. – Nguyên đặt vào tay ông Bình tờ giấy. – Con sẽ gọi điện thoại cho bố thường xuyên. Con hứa đấy.
- Con sao vậy? Con giận bố sao? – Ông Bình lo lắng nhìn con gái.
- Không. Tại con có việc thôi mà. Bố phải cẩn thận đấy nhé. Cuối tuần con sẽ về mà. Bố yên tâm đi.
- Sao con không ở? Con đi đâu?
- Không. Tại con có việc thôi. – Nguyên cố gắng trấn an. – Con đi đây. Việc của con gấp lắm. Con không bỏ được.
- Tại sao con thoát được vậy? Nhất định bố sẽ điều tra chuyện này tới cùng. – ông Bình quả quyết.
- Con trốn. Thôi con đi đây.
Nguyên hôn lên má ông Bình một cái rồi đi.
Bước xuống nhà, Nguyên nhìn một lượt rồi nói:
- Con đi đây. Cuối tuần con sẽ về thăm bố. Mọi người chăm sóc bố giùm con.
- Em đi đâu? – Minh hỏi?
- Mọi người không cần biết. Thôi. Con đi đây.
Nguyên bước ra ngoài. Tất cả đều nhìn nhưng không ai đuổi theo cả.
Bước chỉ còn cách cổng ra chừng 10m nữa thì Nguyên khuỵ xuống, mồ hôi vã ra như tắm, toàn thân nóng ran như nung. Quân vội vàng bế cô lên.
- Cậu không sao chứ.
- Không sao đâu. – Nguyên thều thào đáp lại. – Mình về bệnh viện thôi.
- Ừ.
Máu thấm qua cả lớp băng dày, đỏ cả chiếc áo màu lam nhạt. Cả hai người quên rằng mọi hành động vừa rồi được camera ghi lại
***
Nguyên tỉnh lại. Toàn thân đau nhức và mệt mỏi. Ồn ào quá. Hình như có ai đó đang nói rất to.
- Con làm cái quái gì vậy hả? Con có biết như vậy thì con bé sẽ gặp nguy hiểm không? Đầu óc con chứa cái gì vậy hả? Ngay từ đầu ta đã dặn như vậy rồi cơ mà. Vết thương thì chưa lành giờ lại toác thêm ra. Lần trước khó khăn lắm mới cứu con bé thoát chết. Lần này thì… - Ông Bắc bỏ dở câu nói. Rồi ông lại nhìn sang Nguyên, hạ giọng. – May mà con bé thoát khỏi nguy hiểm. 3 phát đạn đó đã suýt cướp mất mạng của Nguyên. Còn bây giờ thì con suýt nữa làm công sức của ta trở thành zero. Về nhà nấu ít đồ ăn mang đến đây. Từ bây giờ thì con hãy cẩn thận. Không bao giờ ta để con bé ở lại một mình với con nữa đâu. Nghe rõ chưa? Nhanh lên.
- Vâng. - Tiếng Quân lí nhí đáp lại.
Nguyên khẽ cựa mình, cố nói điều gì đó nhưng cổ họng chỉ phát ra những tiếng ư…ư…vô nghĩa. Ông Bắc quay lại nhìn Nguyên với ánh mắt khiển trách nhưng cũng vô cùng trìu mến và bao dung.
- Con đỡ hơn chưa?
Nguyên không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.
- Con đi đâu để ra nông nỗi này hả? Ta đã dặn con rồi cơ mà. Con không nghe lời ta hả?
Nguyên cố gắng đưa một bàn tay không bị đống dây rợ lằng nhằng giữ và những cái kim đâm vào ra dấu xin lỗi.
- Khi nào con khoẻ thì có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không?
Nguyên im lặng. Không nói, không gật cũng không lắc. Dường như hiểu ý của cô gái nhỏ, ông Bắc nói tiếp:
- Nếu con không muốn thì ta cũng không ép đâu. Giờ thì ta có việc phải đi. Con hãy nghỉ ngơi. Chút nữa Quân sẽ vào với con. Thằng bé về nhà thay đồ và mang ít đồ ăn vào cho con. Khoảng 20’ thôi. Con không được đi đâu khi ta chưa cho phép. Nhớ chưa?
Nguyên khẽ gật đầu và tỏ vẻ hối lối vì đã làm cho ông Bắc lo lắng.
Chương 13: Trở về.
Một tuần đã trôi qua. Nguyên Anh mất tích không về khiến ông Bình thêm lo lắng. Điều an ủi duy nhất của ông là thỉnh thoảng cô có gọi điện thoại về. Ông cố gắng gọi cho con gái theo số máy mà cô cho nhưng luôn chỉ có câu nói mặc định sẵn: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin quý khách vui lòng gọi sau. Xin chân thành cảm ơn.
Ông thầm nghĩ con gái mình quả là thông minh. Luôn tắt máy đề phòng ông dùng thiết bị định vị dò ra vị trí của cô. Vậy thì cô cho ông SĐT thoại này làm gì? Chỉ để an ủi về mặt tinh thần thôi hay sao? Sức khoẻ của ông giờ đã đỡ hơn rất nhiều.
Dạo này mọi việc ở công ty đều do Kiên lo liệu. Không làm trưởng phòng thiết kế nữa nhưng Kiên lại làm giám đốc maketing. Lúc nào cũng bận bù đầu tuy nhiên thì anh vẫn cố gắng cho người đi dò la tin tức của Nguyên Anh. Khổ nỗi cô ẩn mình kỹ quá, không thể nào tim được tung tích dù là nhỏ nhất. Cho người đi xem xét khắp các bệnh viện, rồi cả những nơi mà cô có thể đến, thậm chí cả nhà bạn bè rồi nhưng đều không thấy. Chưa bao giờ Hội Tam Anh lại bị như vậy. Đến tìm nhưng nhân vật nổi tiếng thì nhiều nhất cũng chỉ mất không quá 5 ngày. Nhưng bây giờ đã là 1 tuần mà vẫn bặt vô âm tín. Ông Bình lo lắng vô cùng nhưng nhờ những cuộc điện thoại thường xuyên của con gái khiến cho ông đỡ lo lắng hơn. Ngọc Linh thì luôn lo lắng, và hình như là thêm cả cảm giác tội lỗi nữa. Lúc nào cũng đứng ngồi không yên mặc dù cô gái vẫn cố tỏ ra bình thường nhất. Riêng bà Doãn thì bình thản đến lạ kỳ. Không hỏi han, lo lắng, thậm chí là không hề nhắc đến tên Nguyên Anh một lần nào từ khi cô cháu gái bị bắt cóc. Mọi chuyện của hội bề ngoài tưởng như yên bình, nhẹ nhàng như nó vốn có nhưng thức chất bên trong không hề như mọi người vẫn tưởng. Và mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái tên: Nguyên Anh.
Hôm nay Kiên đến công ty. Dạo này anh mệt mỏi rất nhiều chuyện. Linh đến làm ở công ty Sky để giúp anh một số những công việc mà cô có thể. Với tấm bằng kế toán của trường đại học Havart, những việc này rất đơn giản. Có một trí thông minh trời phú, Linh có thể làm tất cả các công việc tồn đọng ở công ty mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Vừa xem xét các sổ sách trong 1 tuần qua, cô vừa nhấm nháp tách café đen. Một bóng người cao cao lướt nhanh qua. Nhìn rất quen. Đi theo người này. Cậu ta dừng trước cửa phòng thiết kế. Bước vào phòng, cậu chào hỏi mọi người rất tự nhiên như thể đã thân quen từ lâu. Có tiếng nói:
- Em đến lấy hộ Nguyên ít đồ. Chị tìm giúp em tập giấy được ghim trong cái kẹp màu vàng được không chị Lan?
- Cái tập mà có ghi chữ Pooh N đó hả?
- Dạ vâng. Hình như trên đó vẻ mấy cái bản thiết kế đó chị.
- Ừ. Đợi chị chút.
Người phụ nữ ra khỏi chỗ ngồi và tiến tới chỗ một chỗ khác gần sát đấy. Tìm trong ngăn kéo một hồi, chị đưa cho Quân một kẹp giấy và mỉm cười:
- Đây. Có lấy thêm gì nữa không?
- Hình như là cả cái tập giấy gì nữa đó chị. Cái tập mà cô ấy dùng để vẻ nháp với cây chì,
Về Đầu Trang Go down
https://c15ek13.1forum.biz
 
Số phận mỗi người phần 3
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Số phận mỗi người Phần 2
» Số phận mỗi người Phần 4
» Số phận mỗi người Phần 5
» Số phận mỗi người (phần cuối )
» Số phận mỗi người phần 12

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™† :: -`@'-Quê Hương-`@'- :: Truyện Tuổi Teen-
Chuyển đến