†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†

Chào mừng các bạn đến với diễn đàn của tập thể lớp C15E-K13.Trường cao đẳng nghề cơ điện xậy dựng tam điệp
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Số phận mỗi người Phần 4

Go down 
Tác giảThông điệp
K0y_C15E
†™..[Administrator]..™†
†™..[Administrator]..™†
K0y_C15E


Tổng số bài gửi : 136
Join date : 12/09/2010
Age : 32
Đến từ : Ninh Bình

Số phận mỗi người Phần 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Số phận mỗi người Phần 4   Số phận mỗi người Phần 4 EmptySun Oct 03, 2010 11:53 pm

Chương 14: Luyện rèn.
Tất cả chỉ gồm một chiếc vali nhỏ và một chiếc túi xách. Hết. Hành lý nhẹ gọn của Nguyên khiến mọi người kinh ngạc. Không ai ngờ rằng một cô tiểu thư chỉ gồm mấy bộ đồ như vậy. Bước vào nhà lớn, Nguyên chào hỏi mọi người và nói nhỏ với bố:
- Con có thể ở phòng khác được không?
- Con muốn ở đâu? – ông Bình hỏi con gái.
- Trên võ đường có một căn phòng trống. Con muốn ở đó.
- Có vẻ như không ổn lắm đâu Nguyên Anh. Sẽ rất ồn ào và căn phòng đó khá nhỏ.
- Con thích ở đó. Đi mà bố.
Trước sự nài nỉ của cô con gái cưng, ông Bình đành phải gật đậu.
Thực ra căn phòng trên gác 2 của võ đường chính cững không quá bé, rộng hơn 50m2. Nguyên không kê giường mà cô chỉ kê một tấm nệm ở góc phòng. Một chiếc tủ bé để sát bên, một chiếc tủ lạnh mini và một giá sách gỗ khá to treo trên tường. Không gian còn lại chiếm gần 2 phần 3 diện tích của căn phòng. Nguyên xếp tấm thảm dày lên làm nơi luyện võ. Cái loại kiếm và côn được cô mang từ bên kia về để luyện tập treo đầy ở góc tường. Bộ võ phục karatedo lâu lắm rồi ko có dịp dùng đến giờ lại được mang ra treo trong tủ quần áo. nGiuwxkhu vực luyện tập và nơi ngủ chỉ cách nhau có một tấm ghi-đô. Căn phòng chính là không gian riêng của cô mà ko ai có quyền xâm phạm. Xin bố thay loại của bình thường bằng cửa có mật mã mà chỉ mình cô biết, cửa số bằng gỗ kín có khoá đằng trong khiến căn phòng gần như biệt lập toàn bộ với thế giới bên ngoài. Có một điều đặc biệt khiến cô gái nhỏ chọn căn phòng này vì khi nhìn ra cửa sổ bên trái, ta có thể nhìn toàn cảnh khu biệt thự. Thêm một điều nữa, trên nóc nhà có mootjeeloox thoát hiểm mà cô có thể chiu qua để lên trên. Từ đây, mọi thứ xung quanh như thu vào tầm mắt và cũng từ đây, cô có thể nhìn thấy một nơi rất đặc biệt mà cô ko được phép đặt trên đến.
***
Tự chọn cho mình một cuộc sống đặc biệt hơn mọi người. Nguyên luôn nỗ lực phấn đấu để đạt được mục đích mà m` đề ra. Hàng ngày, ngoài những tiết học thiết kế, bận bịu với kim chỉ, vải vóc, Nguyên đăng ký một lớp học tiếp Pháp ở trung tâm ngoại ngữ trong nội thành vào chiều thứ 2, 4, 6 và chủ nhật. Và cô đã nghỉ công việc partime ở công ty Sky. Trước khi nghỉ việc, cô đã nói thẳng với bà nội:
- Cháu nghỉ làm ở đó không phải vì lời nói của bà mà vì cháu muốn tìm một công việc khác, thử sức mình có thể chống chọi với cuộc sống ntn. Cháu mong bà hiểu nhầm cháu nghỉ ở đó vì yêu cầu của bà.
- Dĩ nhiên. – Bà Doãn bình tĩnh đáp lại trước câu nói thẳng đến ko ngờ của cô cháu gái bướng bỉnh.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi chưa đầy 2 câu, Nguyên và bà nội ko nói j với nhau vào 2 ngày tiếp theo nữa.
Nguyên tìm một công việc khác ở tiệm fastfood gần trường. Làm việc vào thứ 3, 5, 7. Đi học và đi làm kín tuần, Nguyên ko có nhiều thời gian với mọi người trong gia đình.
Sáng sớm, từ lúc 4h. khi mới có vài người dậy, Nguyên đã dậy chạy bộ và tập18 bài quyền như một thói quen từ hồi còn bé. Khi nào chạy đủ 2 vòng quanh khu biệt thự và tập đủ 18 bài quyền, cô tập đứng tấn, tập đá bao cát và luyện kiếm hay côn. Sau đó tắm rửa, ăn sáng và đi học vào lúc 7h sáng. Buổi trưa ko về nhà. Buổi tối về nhà vào lúc 7h, ăn cơm cùng tất cả mọi người rồi lại tiếp tục luyện phi tiêu, bắn súng đến 11h đếm. Hôm nào cũng như vậy. Như một cái máy được lập trình sẵn, ko bao giờ có sự thay đổi. Đến chú Chính, người trực tiếp luyện tập cho Nguyên cũng lo cho sức khoẻ của cô gái nhỏ. Chưa bao h chú lại thấy một cô gái có nghị lực như vậy. và cũng chưa bao h chú gặp một người có tài bắn súng như vậy. Chỉ biết cô đã được học bắn súng từ năm 15 tuổi nhưng chỉ học có một năm mà thôi. Quả thực, so về cả kỹ thuật và trình độ, Nguyên đã vượt xa cả Quân, người mà trước đây luôn giữ vị trí NO.1.
Chỉ sau 3 tháng, làn da của Nguyên đen thấy rõ, sức khoẻ được tăng cường và cô gầy hơn. Hôm nay có cuộc sơ khảo võ thuật trong hội để kiểm tra trình độ của những người mới gia nhập. Trong đó có cả Nguyên.
Người kiểm tra là Linh, Kiên và chú Chính. Theo thứ tự bốc thăm, Nguyên sếp gần áp chót trong số 105 người tham gia. Vòng đầu tiên là đấu với anh em trong đội. Nguyên vượt qua một cách dễ dàng mà ko cần đổ mồ hôi. Tiếp theo là thửa thách của Kiên. Hơi khó một chút. Sau một hồi đấu đã, Nguyên chiến thắng trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Không ai ngờ một cô gái chân yếu tay mềm lại có thể làm một điều đáng kinh ngạc như vậy. Vòng tiếp theo là ải của Linh.
2 cô gái cúi đầu chào nhau như một võ sĩ thực thụ. Chiếc đai đen bay phấp phới trong gió. Hôm này trời se lạnh. Những đợt lạnh nhẹ báo hiệu một cơn gió mùa đông bắc chuẩn bị tới. Khuân mặt hơi tái đi vì lạnh, Nguyên vẫn mỉm cười đầy tự tin mặc dù trong lòng đang lo lắng. Cô đã được nhìn thấy những thành tích vang dội của Linh được treo đầy trong căn phòng nhuốm màu lịch ỉư ở góc hành lang tầng 2. Việc chiến thằng Linh gần như là điều ko thể nhưng cô vẫn cố gắng tin vào bản thân mình. Và trận chiến bắt đầu. Tất cả đều đang căng mắt dõi theo trận đấu. Ai ai cũng nghĩ rằng phần thắng sẽ thuộc về Linh. Cả 2 võ sĩ đều nhanh như một con sóc. Không ai chạm được vào ai. Cuối cùng, một nắm đấm xoáy mạnh của Linh. Nguyên lĩnh trọn. Lảo đảo nhưng ko ngã. Cô cố gắng bình tĩnh hơn, tìm ra sơ hở của đối thủ hoàn hảo. Sau một khoảng thời gian ngắn, sơ hở đã lộ ra. Các bước đá của Linh nhanh, nhẹ nhưng ko gọn. Mỗi khi đá vòng vầu, bàn chân ko thể thu gọn lại được và mỗi khi đá trẻ thì không thể dứt khoát được khuỷ chân khiến bước đá thỉnh thoảng có sự lúng túng nhưng khó phát hiện ra. Dựa vào điểm yếu này, Nguyên có thể né các bước đá một cách dễ dàng. Bằng một bước đá xoáy, mạnh và dứt khoát, Linh bị loại ra khỏi sân trước ánh mắt kinh ngạc hơn của mọi người. Bắt đầu có tiếng xì xào bên dưới. Có phải họ đã đánh giá quá thấp cô gái trẻ này. Làm sao có thể đánh bại được Linh trong khi không ai làm được trừ chú Chính ra. Làm sao có thể loại được Linh ra khỏi vòng đấu trong vòng một tiếng đồng hồ. Chưa ai làm được đó cả. Nhưng Nguyên làm được. Điều kỳ diệu đã xảy ra và người tạo ra nó lại là một người không ai có thể ngờ tới. Tất cả lại chăm chú dõi tmanhjtranj đấu ngày càng có nhiều tình huống bất ngờ.
Bây giờ, đến mảng khó nhất. Chú Chính, huấn luyện chính và cũng là rào cản cuối cùng.
Cúi chào nhau, Nguyên bây giờ mới lộ ra một chút lo sợ. Không phải vì cô không sợ người đàn ông này mà cô không muốn mình mềm yếu trước mặt người khác. Quay sang nhín bố, cô nhận được ánh mắt khích lệ khiến cô yên tâm phần nào. Trong cuộc đấu này, dù cô không thắng cũng không sao cả vì đó là điều chứ một ai làm được trong dội. Trtong lịch sử của thế giới ngầm, người đánh thắng được Nguyễn Đức Chính chỉ có 2 người: Đào Quang Tự - vị sư phụ người Hoa của ông và một người thuộc Bạch Nguyệt. Một người bí ẩn chưa bao giờ được tiết lộ và có võ công tuyệt đỉnh. Thật may mắn, chỉ là một sự tình cờ, chú Chính đã được giáp mặt vị võ sĩ tài năng này.
Cuộc đấu bắt đầu. Đối thủ giáp mặt nhau và bắt đầu bước những bước đá đầu tiên. Tiếp theo là nhữn cú đấm xoáy có thể làm bị thương ngước khác một cách dễ dàng. Những đoạn né quyền, những cú luợn vòng, xoay chân và đá rất bắt mắt. Tất cả diễn ra rất kịch liệt. Không thể nói trước được điều gì. Thậm chí đến cả chú Chính cũng không thể ngờ Nguyên lại có khả năng đến vậy. Linh, người có năng khiếu nhất mà ông tứng gặp cũng không thể làm được như thế này. Những bước đá uyển chuyển không chút sơ hở. Những cú đấm xoáy khiến người khác giật mình. Khi hai ống chân chạm nhau nóng cảm tưởng như toé lửa thì chú mới biết được sức mạnh của cô gái nhỏ này lớn đến nhường nào.
Còn Nguyên. Cô dùng hết sức mình để đấu. Cô không thể tưởng tượng được những gì mình đã làm ngày hôm nay. Bản thân cô không thể ngờ rằng nếu tập trung toàn bộ ý chí thì sức mạnh cô có thể đạt được lớn gấp nhiều lần so với lúc luyện tập. học võ từ năm 6 tuổi, đến tận bây giờ, cô mới có cơ hội để phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.
Sau một thời gian đấu khá dài, cả hai đều rất mệt. Cuối cùng, Nguyên đã lộ ra sơ hở cảu mình. Chú Chính, một võ sư lão làng đã nhanh chóng nắm bắt được và kết thúc trận đấu một cách dứt khoát. Một cú đá không mạnh nhưng đủ lực để loại cô gái nhỏ ra khỏi sân.
Xong. Trận đấu đã kết thúc. Nguyên thua cuộc. Đó là một điều không hề gây bất ngờ quá mức cho tất cả mọi người.
Nguyên mệt lả. Cô tưởng như muốn khuỵ xuống. Hơn 3h đồng hồ đấu võ đã rút cạn sức lực của cô gái còn non nớt.
- Tốt lắm Nguyên. Rất khá. – Chú Chính mở lời khen cô trước toàn thể anh em trong hội.
- Cảm ơn chú rất nhiều. Cháu cũng cảm ơn vì chú đã nương tay, không đá cháu ra thẳng sân đấu. - Vừa uống chút nước, Nguyên vừa đáp lại.
- Hãy nghỉ ngơi đi. Chiều nay sẽ có cuộc tập súng đó. Đây là vòng quyết định nên hãy chuẩn bị tinh thần. Nghe chưa?
- Vâng. – Nguyên khẽ đáp lại.
Cuộc nói chuyện của 2 người kết thúc. Ông Bình bước tới hỏi thăm con gái:
- Khá lắm con gái. Ngoài sức tưởng tượng của ta. Con sao rồi?
- Rất ổn bố ạ.
- Được rồi. Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi để chuẩn bị cho cuộc tập súng vào chiều nay. Vòng quyết định đó. Cố gắng nhé. Ta hy vọng con sẽ bắn trúng hồng tâm.
***
Sau cuộc đấu võ vào buổi sáng, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.
Trong bữa ăn trưa, Linh không xuất hiện.
- Sao con bé không xuống vậy cô Hoa?
- Chắc không có gì đâu mẹ. – Ông Tùng chen vào. – Có lẽ tại con bé quá sốc mà thôi. Chưa có ai đánh bại nó như vậy cả. Nó cần thơi gian để suy nghĩ suy nghĩ thôi mà. Không sao đâu. Mẹ yên tâm.
Còn Nguyên. Cô chỉ im lặng, không nói gì. Đột nhiên, bà Doãn hướng ánh mắt về cô:
- Nguyên Anh, hôm nay cháu làm rất tốt.
- Cám ơn bà. Cháu xin phép. Cháu ăn xong rồi. Mọi người ăn ngon miệng.
Nguyên đứng lên và cô đi về phía trường bắn.
Đây là lần đầu tiên Nguyên đến trường bắn mà không lao vào luyện tập. Lướt một vòng quanh giá để súng chạy xung quanh căn phòng rộng hơn 100m2. Tay cô mân mê những khẩu Ak, K54, các loại súng chuyện dụng, băng bịt tai, và đi vòng qua cả những tấm bia đỡ nữa Nó thân thuộc đến kỳ lạ. Có lẽ trong 4 tháng vừa qua, cô đã gắn bó với nơi này quá nhiều. Ngồi im trên khán đài, Nguyên liếc mắt nhìn xung quanh một cách vô định. Trong suốt 4 tháng qua. Cô tự gồng mình lên chịu đựng. Không cần bất kỳ sự trợ giúp của ai, cũng không cần sự thương của bất kỳ ai. Cô như một con nhím. Luôn xù lông trước mọi người. Không để cho động vào mình và cũng ko thể để cho mình chạm vào bất kỳ ai. Những chiếc lông nhím chỉ được hạ xuống khi ở bên cạnh Quân. Ở bân cậu, cô không cảm thấy cô đơn. Cậu mang lại cho cô cảm giác bình yên và an toàn. Ở bên cậu, cô cảm thấy mình là chính mình, không phải mang cái vỏ bọc cứng nhắc, lạnh lùng. Những đã gần 1 tháng nay, Quân biệt tăm. Không điện thoại ,tin nhắn, email. Không một phương thức liên lạc nào cả. Cậu cứ bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Ông Bắc nói rằng Quân đi cùng lớp làm từ thiện ở một vùng hẻo lánh nào đó không có sóng điện thoại, cũng không thể dùng Internet. Đến gia đình cũng không có bất kỳ tin tức gì của cậu con trai. Cuối tuần này là sinh nhật của Nguyên. Có lẽ nó sẽ là một mùa sinh nhật lạnh giá. Không có một ai bên cạnh. Mùa đông là một mùa rất lanh – mẹ cô bảo vậy – nên vào sinh nhật của con, con cần có ai đó ở bên cạnh để chăm sóc và an ủi mình. Lúc đó thì mùa đông sẽ ấm áp hơn. Nếu không có ai thì sẽ rất buồn và lạnh. Có lẽ, sinh nhật năm nay của cô sẽ không có Quân. Có lẽ nó sẽ buồn. Bây giờ, cô mới biết cậu bạn thân quan trọng ra sao.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Nguyên. Theo phản xạ, cô giật mình, quay phắt lại, văn ngược tay người đối diện ra sau. Nhưng người đó đã nhanh chóng tránh được.
- Không cần phải phản ứng quá mạnh như vậy đâu Nguyên Anh. - Giọng nói trầm trầm vang lên.
- Anh. – Nguyên bối rối chỉnh lại tư thế của mình.
- Quả là đáng nể. Nhanh như một con sóc vậy. – Tú cười để lộ ra 2 chiếc răng khểnh. - Nếu anh mà không nhanh thêm chút nữa thì chắc là bị em làm gãy tay rồi.
- Không dám đâu. Ai có gan làm gãy tay cháu đính tôn của Vũ gia chứ. – Cũng không kém, Nguyên vặn lại.
- Cũng không vừa nhỉ. Anh hỏi nhé. – Tú trở lại bộ mặt nghiêm túc. – Làm sao em thắng được Linh vậy?
- Là chuyện này hả? Anh muốn biết bí kíp không? Dùng hết súc mình và thêm một chút may mắn.
- May mắn?
- Nếu chị ấy không lỡ để lộ ra sơ hở thì có lẽ em bị loại từ khi mới bắt đầu rồi.
- Sơ hở?
- Cách chị ấy đá. Không dứt khoát được chân nên bước đá không gọn. Điểm yếu duy nhất của chị ấy trong cuộc đấu và em đã lợi dụng nó.
- Anh đã đấu với nó rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh phát hiện ra. – Tú trầm ngâm.
- Có lẽ chị ấy hơi bất ngờ. Chưa bao h thua ai mà giờ lại bị một con bé vô danh tiểu tốt không biết xuất hiện từ bao giờ đánh bại.
- Chắc vậy. Nó rất kiêu ngạo vì chưa ai đánh thắng được nó cả ngoài chú Chính ra. Bây giờ thì có lẽ lòng tự trọng của nó bị tổn thương sâu sắc. Em thử đi xin lỗi con bé được không?
- Xin lỗi? – Nguyên lặp lại ngạc nhiên. - Tại sao?
- Lòng tự trọng của nó cao. Nó sẽ thất vọng rất nhiều vào bản thân.
- Chắc em không có lòng tự trọng. – Nguyên nhếch mép.
- Anh không có ý đó. – Tú vội vàng đính chính. – Anh chỉ nghĩ rằng…
- Chỉ nghĩ rằng em ko có lòng tự trọng. Hay là em về đây chỉ vì tiền, vì vậy lòng tự trọng của em không đáng giá một xu. – Nguyên ngắt lời anh.
- Nguyên Anh…
- Em có lòng tự trọng của mình. Em sẽ không xin lỗi khi em không làm gì sai cả. Chị ấy thua chỉ vì chị ấy không đủ năng lực và kém may măn thôi. Đừng nói em đi xin lỗi chỉ vì em đã thắng chị ấy. Không bao giờ có chuyện đó đâu. – Nguyên đứng phắt lên, nói đầy giận dữ - Em về đây không phỉa vì tiền. Em không về thì em vẫn có thể sống tốt. Tài sản bố mẹ nuôi để lại cho em thừa sống cả đời. Hết 4 tháng em sẽ đi. Thứ 3 tuần tới em sẽ đi. Và anh đừng có nghĩ về em như vậy. Hiểu không?
- Nguyên Anh. Anh không hề có ý đó. – Tú vội vàng đứng dậy.
- Em không muốn mất tinh thần khi làm bài thi cuối cùng. Em biết các anh rất quý chị Linh. Nhung đừng nói em xin lỗi khi em thắng chị ấy. Sao anh không nhận lỗi rằng anh không nhìn thấy điểm yếu của chị ấy để chị ấy khắc phục. Rồi em nhìn thấy và em đã lợi dụng điểm yếu đó để em chíên thắng. Và em cũng nói cho anh biết em sẽ không xin lỗi khi em không sai.
Nguyên bực mình. Vớ bừa một cây súng trên giá, cô đeo bịt tai và ra trường bắn. Mặc dù bây giờ cô rất muốn giữ bình tĩnh nhưng không thể. Cách để giải toả duy nhất hiện nay là tập bắn. Bẩm điều khiển di chuyển 10 tấm bia ra cự ly 350m, Nguyên giữ chắc cây súng trong tay. Và những tiếng nổ đầu tiên vang lên. Đúng 10 tiếng súng.
Tú ngạc nhiên nhìn lên chiếc đèn báo. Đúng hồng tâm. 10 Tấm bia đều trúng hồng tâm. Không lệch một chút nào. Điều này không thể. Anh phải tập luyện liên tục trong hơn 1 năm trời mới có thể đạt được kết quả như vậy. Trong khi đó, Nguyên chỉ cần 1/3 thời gian của một người luyện tập bình thường.
Tiếp tục nạp đạn và lại giơ khẩu K54 lên, Nguyên bắn liên tiếp vào khoảng không. Không cái nào trúng bia đỡ cả. Cô cũng không chủ đích bắn trúng nó.
Tháo bịt tai ra, Nguyên hướng về phía cửa đi ra. Một tiếng nói vọng đến tai cô:
- Tại sao em làm được điều đó?
- Em sẽ làm được tất cả những gì mà em muốn. Không ai có quyền ngăn cản hay bắt em làm bất kỳ việc gì mà em không thích.
- Tại sao em luôn muốn mình chiến thắng?
- Đặt mình vào vị trí của em thì anh sẽ hiểu.
Nguyên bước tiếp. Không còn câu hỏi nào nữa và cô cũng không muốn có thêm câu hỏi nào nữa. Khi người anh họ nói cô đi xin lỗi một người khác trong khi cô không hề sai là một điều không ai có thể tưởng tượng nổi. Nguyên không phủ nhận việc các anh trai yêu thương người chị gái của mình. Nguyên cũng không ganh tị với Linh. Nhưng cô không thể chịu nổi lời đề nghị bất hợp lý của ông anh trai. Tại sao anh ấy lại có thể nói ra những lời như vậy trong khi chỉ còn một tuần nữa là cô đi khỏi đây? Tại sao lại có thể đề nghị cô đi xin lỗi kẻ mà mình đã đánh bại chỉ vì yêu thương người đó hơn cô? Tại sao lại có thể nghĩ rằng cô không có lòng tự trọng? Tại sao lại có thể nghĩ rằng cô về đây chỉ vì tiền? Nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra khiến đầu của Nguyên rối tung lên như một ngăn tủ bừa bộn. Cố gắng lấy lại bình tĩnh và thoát khỏi trạng thái như bây giờ, Nguyên đi tiếp về phía cửa.
Mở lối cửa thông lên sân thượng, Nguyên chèo lên chiếc thang gỗ để lên trên. Từng đợt gió lạnh thổi ùa vào mặt khiến cô gái nhỏ có cảm giác thoải mái hơn. Gió luôn thật với cô. Không bao giờ nói dối cô và không bao giờ lamg cô buồn. Gió làm cho cô cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhàng hơn trong lòng. Mỗi đợt gió tát vào mặt lại khiến cô cảm thấy mình đang sống thật với chính bản thân mình, giống như khi ở bên Quân vậy. Sống thật và sống thoải mái. Ngồi tựa lưng vào thành lan can để gió có thể đập thẳng vào mặt, Nguyên khẽ nhắm mắt lại. Yên bình. Cô luôn như vậy mỗi khi có chuyện không vui hay cần phải suy nghĩ về một vấn đề nào đó. Nơi này không có ai. thỉnh thoảng lắm mới có người lên chỉnh lại cây ăngten hay cột thu lôi bị nghiêng. Mà dù ai có muồn lên cũng lại phải bắc thang lên nên khá bất tiện. Vì vậy. Đây quả là một nơi lý tưởng cho những người thích sự yên tĩnh hay cần giảm streets.
Ngay giữa sân thượng có một bức tường xây cao chừng 1m50. Nó ngăn cách khoảng sân ra làm hai. Chỉ có một cánh cửa bằng dây thép kết lại cũ kỹ làm lối đi thông qua giữa hai khu vực này. Nguyên nghe thấy có tiếng nói ở bên kia bức tường. Theo chiều gió, âm thanh ngày càng rõ hơn khi cô gái nhỏ tiến đến gần.
- Xuống đi. Trên này gió lớn. Sẽ ốm đấy. - Tiếng một ai đó vang lên.
Kiếng chân lên nhìn cho roc khung cảnh bên kia, Nguyên nhìn thấy 4 cái đầu màu đen ở ngay sát chân tường.
Tiến đến, mở cánh cổng sắt đã hoen rỉ, nó phát ra tiếng kêu cọt kẹt nhưng thật may mắn, có lẽ không ai nghe thấy. Ngó qua, Nguyên nhận ngay ra người mặc chiếc áo phông màu trắng, người vừa nói chuyện với cô cách đây 15’ ở trường bắn. Với khối óc không tệ, ngay lập tức, Nguyên đoán ra được3 người còn lại là ai mà không cần nhìn kỹ. Nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, cô đi về phía cầu thang dẫn xuống phòng mình. Vốn không định nghe lén cuộc nói chuyện của 4 người họ nhưng một câu nói vô tình bay đến tai cô và khiến cô buộc phải nghe đoạn hội thoại bất đắc dĩ này.
- Xuống đi. Lạnh đấy. Em không cần phải buồn như vậy đâu. - Tiếng nói rõ mồn một. Là Minh. Chẳng qua chỉ là một con bé thôi mà. Con bé gặp may thôi. Em chưa bao giờ thất bại cả.
- Không. - Tiếng Linh dứt khoát và rõ ràng. – Nguyên Anh có năng lực thực sự. Vượt qua cả em. Em thua là điều đương nhiên.
- Con bé gặp may thôi. 4 tháng rèn luyện, không thể tiến bộ như vậy được.
- Nguyên Anh học võ từ khi mới 6 tuổi và thực sự có năng lực. Vì vậy em mới thua. Đó là sự thật. Khi anh đấu với con bé thì anh sẽ biết nó mạnh dường nào. Thậm chí nó còn phát hiện ra được điểm yếu cả em trong khi không ai trừ chú Chính phát hiện ra cả. Mới đấu lần đầu mà em không thể nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào của nó trong khi nó nắm bắt được sơ hở của em. Con bé không hề tầm thường. Anh không thể hiểu được đâu anh Minh.
- Dù sao thì em cũng xuống đi. Trên này rất lạnh. Sẽ ốm đấy. - Một giọng nói khác vang lên. Lần này là Kiên.
- Các anh cứ xuống đi. Khi nào bắt đầu phần thi tiếp theo thì em sẽ xuống.
- Không. Em phải xuống ngay bây giờ. Ạnh sẽ bắt Nguyên Anh phải xin lỗi em. Anh hứa bằng danh dự của mình. Xuống đi không bố và bà sẽ lo cho em đó. Em mà ốm thì phải làm sao? – Tú lớn giọng.
- Em sẽ không sao hết. Các anh hãy xuống đi. Trước khi em nổi giận. – Linh cũng lớn giọng.
Sau đó. Nguyên nghe thấy tiếng đứng dậy và câu dặn dò của Kiên.
Cánh cửa dẫn xuống dưới phòng bị kẹt. Phải mất kha khá sức Nguyên mới nhấc được cánh cửa lên và nó đã gây ra một tiếng động khá lớn. Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cánh cửa mở cót két, Nguyên vội chui xuống và đóng cánh cửa lại. Chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân rình rịch trên đầu.
***
Trận đấu bắt đầu. Nguyên tắc khá dễ nắm bắt. Có 10 tấm bia đỡ để ở cự ly 350m. Chỉ cần bắn trúng hồng tâm 5 trên 10 tấm bia là được. Nếu không thì đành tiếp tục luyện tập để thử sức trong cuộc thi lần sau.
Mọi người lần lượt tháo súng, ráp súng, nạp đạn một cách chuyên nghiệp. Ngắm bắn khá chuẩn và tất cả đều qua. Nguyên là người xếp ở vị trí cuối cùng. Làm tất cả mọi việc đều hoàn chỉnh một cách chuyên nghiệp nhất. Cô ngắm bắn. Chín phát súng liên tục và đều trúng hồng tâm. Khi chuẩn bị bắn lần cuối cùng thì cánh cửa ra vào bật mở. Linh xuất hiện. giản dị nhưng vẫn nổi bật. Ngồi vào hàng ghế đầu tiên và xem Nguyên bắn phát thứ 10, cô gái ấy chỉ mỉm cười nhẹ.
Cố gắng tập trung lại tinh thần để thực hiện lần cuối cùng, Nguyên giơ súng lên và đưa tay chuẩn bị. Câu nói của tú vẳng qua trong bộ nhớ của cô. Anh sẽ bắt Nguyên Anh phải xin lỗi em. Anh hứa bằng danh dự của mình. Đầu óc của cô lại bắt dầu lộn xộn và cô mất tập trung. Cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không thể. Thời gian chuẩn bị đã hết và cô cần phải thực hiện lần bắn cuối cùng. Bóp cò súng. Một tiếng rè rè phát ra từ loa và một dòng chữ xanh giện lên trên bảng điện tử. Nguyên bắn lệch. Cách hồng tâm 2cm.
Buống khẩu súng xuống. Dù là chín hay 10 phát đạn thì cô vẫn vượt qua tuy không như ý muốn. Cùng dòng người đi ra phía 8 chiếc cửa nắm kế nhau, Nguyên lại suy nghĩ vẩn vơ về câu nói đó.
Thay vì đi đến phòng lớn uống trà hay nói chuyện như những người khác, một mình cô gái nhỏ bước đi về phía khu đất trống ở phía sau võ đường phụ phía Tây. Ở đó tập trung những ngôi mộ của những thành viên trong hội. Và mộ của mẹ Nguyên cũng nằm trong khu đó. Bà không được yên nghỉ ở trong khu nghĩa trang riêng biệt của Vũ gia, khu nghĩa trang mà những người trong gia đình nằm ở đó. Vì sao ư? Lý do thật đơn giản. Bà nội không thích mẹ của Nguyên. Bà phải nằm ở đó. Một mình. Lẻ loi và đơn độc. Nguyên biết mộ của bà vì chú Chính đã kể cho cô nghe tất cả những gì mà ông biết. Ở trên phòng của cô có thể nhìn thẳng ra khu đất trống này.
Lấy chiếc khăn tay lau di ảnh của mẹ gắn trên tấm bia. Nguyên suýt khóc. Chưa bao giờ cô dám hỏi bà nội hay bố về mẹ cả. Mọi chuyện cô biết đều do chú Chính kể lại. Và điều khiến bà Doãn không thích cô là do cô giống mẹ mình quá nhiều. Giống một cách kỳ lạ khiến ai cũng phải ngỡ ngàng. Giống từ hình dáng bên ngoài cho đến tính cách bên trong. Mạnh mẽ và độc lập. Không bao giờ phải phụ thuộc vào bất kỳ ai và cũng không bao giờ muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Thấy mình đã ở đây quá thời gian cho phép. Nguyên vội vàng đứng lên. Khi cô vừa quay người đi thì một giọng nói mượt mà vang lên phía sau cô.
- Nguyên Anh!
***
Chú Chính ngồi trầm ngâm trong võ đường. Không hiểu tại sao Nguyên lại có thể bắn trượt ở phát súng thứ 10 được. Nhắm mắt thôi cô gái nhỏ cũng có thể bắn trúng dược 10 tấm bia. Có việc gì khiến cô bé phân tâm để dẫn đến hậu quả như vậy? Tuy không rớt trong cuộc thi thử sức nhưng phần đấu súng cô không xếp hạng nhất khiến ông chú già này phải suy nghĩ.
***
Quay phắt người lại. Nguyên hơi giật mình khi thấy Tú. Không biết anh đã đứng đó từ bao giờ.
- Có chuyện gì vậy? – Nguyên lên tiếng trước tiên.
- Anh muốn em đi xin lỗi Linh. – Không do dự, Tú vào thẳng vấn đề chính.
- Tại sao? Đi xin lỗi khi em không sai ư? Đó không phải là em.
- Em phải đi xin lỗi con bé. – Tú nhắc lại, giọng gay gắt.
- Em không xin lỗi khi em không sai. Đó là nguyên tắc sống của em. Em không thể làm trái với nguyên tắc do chính mình đề ra.
- Em phải đi xin lỗi. - Lần thì ông anh họ của cô gào lên.
- Tại sao? – Nguyên cũng không kém phần, đáp trả. – hãy cho em một lý do trước khi bắt em làm một việc gì đó. Đứng nói với em rằng vì em đã thắng chị ấy nên em phải đi xin lỗi chị ấy. Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Em đã nói với anh rồi. Em thắng nhờ chính năng lực của mình chứ không phỉ nhờ ai khác. Vì vậy em không có trách nhiệm đó. Xin lỗi. Em phải đi bây giờ. – Nguyên quay người bước đi.
- Anh ra lệnh cho em phải xin lỗi Linh. Ngay bây giờ. - Từ phía sau, Tú nói giọng đanh lại.
Khẽ xoay người về phái sau, đủ để nhìn thấy khuân mặt tức giận của Tú, Nguyên nhếch mép:
- Anh có quyền gì ra lệnh cho em?
- Anh là anh của em.
- Anh của em thì sao? Bố mẹ cho em mạng sống này. Bố mẹ nuôi chăm sóc em khôn lớn. Và em tự cứu mình khi gặp nguy hiểm. Em không cần sự giúp đỡ của ai hết. Kể cả khi em không nhận bố đẻ thì em vẫn cso thể sống sung sướng cả đời nhờ tài sản của bố mẹ nuôi để lại. Anh nghĩ sao? Hay suy nghĩ kỹ trước khi ra lệnh cho em. Nhớ lấy.
Tú đứng chết chân không nói được câu nào. Nguyên Anh nói đúng. Anh chưa bao giờ làm được điều gì cho cô em gái cả. Anh cũng chưa bao giờ hỏi thăm hay đứng về phía Nguyên Anh một lần. Có rất nhiều điều anh chưa bào giờ làm. Vậy thì lấy quyền gì để ra lệnh cho Nguyên Anh. Chẳng có quyền gì hết. Giờ anh mới hiểu ra. Trong bốn tháng ở đây, Nguyên Anh chưa có ngày nào hạnh phúc trọn vẹn bên những người thân thực sự của mình.
***
Sắp đên sinh nhật của Nguyên. Như một định mệnh, sinh nhật Linh cũng vào trước đó một ngày. Một quyết định quan trọng được ra vào ngày đó. Quyết định đó là gì? Sinh nhật của hai cô gái sẽ như thế nào? Mới các bạn đón xem tiếp chương 15: Sinh nhật.
Chương 15: Sinh nhật.
Ngày mai là sinh nhật của Linh. Và như ông trời trêu ngươi cô gái nhỏ. Sinh nhật của Nguyên kế đó 1 ngày. Một party lớn sẽ được tổ chức. Võ đường tôn nghiêm, nơi cô hàng ngày luyện tập võ thuật, nơi nghỉ ngơi của chú Chính và cũng là nơi rộng nhất của khu nhà sẽ là nơi tổ chức party. Với sức chứa hơn 2000 người, võ đường quả là một nơi lý tưởng.
Mọi người tất bật chuẩn bị. Chưa bao giờ Nguyên thấy cái nơi lúc nào cũng ảm đạm này lại vui như vậy. Ai cũng bận rộn với những công việc của mình. Theo như Nguyên biết thì năm nay, cùng với sinh nhật của Linh, một sự kiện lớn khác cũng được tổ chức đồng thời. Một ý nghĩ thoáng qua. Chẳng lẽ họ muốn làm một bất ngờ cho Nguyên. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng được gạt bỏ. Một sự kiện lớn thì chắc chắn một buổi sinh nhật không phải. Đợi đến tối mai sẽ rõ ngay thôi.
Tìm cả tủ đựng đồ, Nguyên chỉ có một chiếc đầm màu xanh dương mà lần ra mọi người cô đã mặc. Bất đắc dĩ, cô gái nhỏ đành phải khoác nó vào người.
Bữa tiệc nhộn nhịp hơn cô tưởng rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy xuất hiện nhiều phụ nữ và trẻ con ở trong nơi này với số lượng nhiều nhu vậy. Ai cũng ăn mặc rất đẹp. Lũ trẻ cũng được trải truốt rất cẩn thận. Nguyên bước vào lặng lẽ. Xuất hiện không gây sự chú ý của mọi người. Giống như một hạt cát nhỏ giữa một sa mạc rộng lớn. Mờ nhạt. Rồi nhân vật chính xũng xuất hiện. Bước từ cửa vào, Linh rạng rỡ như một bông hoa hồng cao quý. Chiếc váy dạ hội màu đỏ nhạt làm tôn thêm vẻ đẹp hoàn hảo của cô gái này. Mái tóc xoăn đen thường ngày giờ đã được cuốn lên cao thành một búi nhỏ ở trên đầu và có màu hạt dẻ. Nở một nụ cười. Cô bước lên bục và bắt đầu nói những lời cảm ơn khách sáo tới mọi người. Bữa tiệc bắt đầu với những món ăn, những đĩa trái cây, những ly rượu vang và những câu nói chúc mừng sinh nhật của mọi người tới nhân vật chính.
Tiếp đó là phần bóc quà. Bà Doãn tặng cháu yêu một bộ trang sức ngọc trai đen hiếm có, được đặt làm riêng. Tú thì tặng một chiếc đồng hồ Pháp mạ vàng trắng, Minh thì chỉ đơn giản là một đôi giày thể thao Adidas. Món quà của Kiên là một chiếc bút máy rất đặc biệt, nhìn vô cùng độc đáo và lạ mắt với vỏ bằng kim loại và ruột bút bắng gỗ. Còn ông Bình, ông Bách và ông Tùng tặng cô con gái cưng một chiếc Lexus mui trần màu xanh dương. Chú Chính tặng một khẩu súng đời mới nhất, siêu nhẹ, siêu gọn, dễ sử dụng và có sức công phá cực lớn. Món quà nhỏ nhất là của Nguyên. Chiếc hộp nhỏ cỡ quyển từ điển nhưng khá dày và nặng. Ai cũng tò mò bởi đây là hộp quà nhỏ nhất. Bóc lớp giấy bọc màu trắng in hình hoa màu 5 cánh màu đỏ thắm bên ngoài. Linh lấy ra lấy ra chiếc dương cầm bằng gỗ được làm rất kỳ công. Chiếc đàn gỗ này không to lắm nhưng được khắc từng phìm đàn rất rõ và tinh xảo. Lớp vỏ bóng loáng. Và điều đặc biệt nhất là nó có âm thanh như một chiếc dương cầm thật. Những âm thanh lúc trong veo, có chỗ lại trầm đục khiến mọi người vô cùng hứng thú.
- Em xin lỗi vì nó không đắt tiền và đẹp như quà của mọi người. Đi qua hàng đồ mỹ nghệ. Em nghĩ chị sẽ không từ chối nó.
- Rất đẹp. - Linh đáp lại lời cô em gái với ánh mắt long lanh. - Chị rất thích. Cảm ơn.
Nguyên chỉ nhún vai và cười. Cũng hơi chạnh lòng khi mọi món quà đều rất đắt giá và sang trọng. Trong khi chiếc dương cầm này cô mua mất có một trăm nghìn. Nhưng dù sao thì đó cũng là một món quà đặc biệt mà không ai có cả. Chiếc đàn này chỉ có một chiếc mà thôi. Theo như lời người bán hàng nói đó là sản phẩm của ông nội anh ta. Một người bị mù cách đây hàng chục năm. Ông ấy chỉ làm ra một chiếc đàn này và dặn rằng khi có người hỏi mua thì hãy hỏi lý do mua nó. Đừng bán tùy tiện. Sau khi đi hỏi ý kiến của ông nội, anh ta đã bán cho cô chiếc đàn này với giá rẻ đến bất ngờ.
Sau khi bóc hết quà của mọi người. Cánh cửa đột nhiên bật mở. Lại có thêm một vài vị khách nữa. Nguyên không hề biết là ai. Chỉ thấy ông Bình tiến ra đầu tiên bắt tay thân mật với người đi đầu. Và ngay sau đó, Linh tiến tới, bắt tay với người đi đầu và chàng thanh niên đứng sau người đàn ông đứng tuổi đó. Anh ta có mái tóc màu vàng và đôi mắt đen huyền đầy mê hoặc. Dáng người cao, thanh mảnh nhưng Nguyên cảm thấy trong anh ta phát ra một sức mạnh vô hình nhưng vô cùng ghê gớm.
- Cảm ơn. - Linh cầm lấy món quà trên tay anh thanh niên có mái tóc vàng và cúi đầu cảm ơn với người đối diện.
- Chắc con không nhớ ta. - Người đàn ông đi đầu đã đứng tuổi lên tiếng. Giọng nói của ông ta khàn khàn, trầm đục nhưng Nguyên lại cảm thấy nó rất ấm áp và không sáo rỗng.
Món quà cuối cùng của người đến muộn được mở ra. Một thứ khiến Nguyên vô cùng thích thú. Một bộ súng loại mới nhất mà Tam Anh hội đang chờ nhập hàng về. Quả thực bộ súng rất đẹp. Sáng loáng.
- Không. Con biết chú. Con rất cảm ơn về món quà. Nó rất đẹp và con rất thích.
- Ta biết con sẽ thích nó mà. Bộ súng đó rất hợp với 1 vị tiểu thư như con. Ta đặt làm riêng cho con. Trên mỗi khẩu đều có khắc chứ Ngọc Linh. Con hãy xem đi.
- Vâng. - Lướt nhẹ ngón tay trên bộ súng mới cóng, ánh mắt của cô gái thể hiện rõ niềm vui sướng khi được tặng một món quà như vậy.
- Tôi nghe nói cô bé thất lạc của Vũ gia đã tìm được sau 20. Tối rất muốn gặp mặt vị tiểu thư này. Không biết tôi có thể...?
Kiên quay mặt sang nhìn Nguyên đang đứng ở gần đó, ngay sau chú Chính, trên tay vẫn đang cầm ly nước ngọt. Dù rất muốn nhìn kỹ mặt chàng trai có vẻ đẹp thiên thần đi cùng người đàn ông đó nhưng không biết tại sai, Nguyên vội lắc đầu và bí mật lẻn ra phía sau một rừng người.
- Xin lỗi chú Minh. Nguyên Anh vừa ra ngoài mất rồi. Có lẽ khất chú lần sau vậy. - Trước khi ông Bình kịp nói bất kỳ câu nào thì Kiên đã xen vào.
- Đáng tiếc thật. Đành phải chờ lần sau vậy. - Người đàn ông đó thở dài như kiểu luyến tiếc một cái gì đó.
Bữa tiệc lại tiếp tục bắt đầu. Khi gần kết thúc, bà Doãn mới bước lên:
- Hôm nay là sinh nhật cháu gái của tôi và hôm nay tôi cũng có một việc xin thông bao với tất cả mọi người, Kiên và Linh sẽ làm lễ đính hôn vào 14 tháng sau và lễ cưới sẽ được tổ chức vào 14 tháng tiếp đó. Mong mọi người tới dự. Xin cảm ơn.
Nguyên sock. Hai người họ đính hôn. Nguyên biết. Và kết hôn. Bây giờ Nguyên mới biết. Họ không nói gì với cô cả. Coi cô như người ngoài sao?
Mọi người ra về. Một cô bé mặc chiếc váy màu trắng, bên trên thêu những bông hoa hướng dương màu vàng chạy đến giật giật tay Nguyên. Cúi đầu xuống, cô bé đó nói:
- Chị thuộc cung Nhân Mã ạ?
- Sao em biết? - Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
- Chị giống em. Em cũng thuộc cung Nhân Mã. Ngày mai là sinh nhật em đó. - Cô bé hớn hở khoe.
- Vậy hả? Chúc mừng em nhé. Em thích quà gì?
- Gấu bông chị ạ. Em thích một chú gấu bông thật to. - Hai mắt long lanh, cô bé đó đưa 2 cánh tay khoanh thành một vòng tròn.
- Em tên là gì?
- Nguyệt. Thanh nguyệt. Trăng sáng đó chị.
- Em là con ai?
- Con bố Trung, mẹ Hà. Em ở khu C3 đó. Hôm nào chị lên chơi nha.
- Ừ. Em đi đi.
- Em đi đây.
Khi cô bé đó đi rồi, Nguyên mới bước đi ra khỏi cửa. Khẽ nói một câu thật nhỏ: Mai cũng là sinh nhật mình.
Vừa bước ra đến cửa, dòng người đông đúc vẫn còn ở đó. Một hơi thở đột nhiên phả vào tai Nguyên. Cô gái nhỏ quay phắt sang. Chàng trai có mái tóc vàng và đôi mắt đen đã ở đó từ bao giờ. Cúi thật sát vào tai cô và nói một câu rất khẽ chỉ đủ nghe: Vết thương của em sao rồi? Ba phát đạn có lẽ không nhẹ đâu.
Giật mình. Ngẩng đầu lên. Chàng trai đã đi mất. Mặt cô tái mét.

Sinh nhật Nguyên Anh sẽ như thế nào? Quân có xuất hiện không? Chàng trai tóc vàng là ai mà lại biết được việc Nguyên bị thương trong khi chỉ có gia đình của Quân biết. Mời mọi người đón xem chương 16: Món quà.

Chương 16: Món quà.
Điện thoại đổ chuông đúng 12h đêm. Đưa tay quờ quạng chiếc điện thoại để dưới gối, Nguyên bật hẳn dậy.
- Cái quái gì vậy? Cậu biến mất rồi xuất hiện vào lúc 12h đêm hả?
- Xin lỗi. - Giọng nam phát ra từ đầu dây bên kia. - Có việc. Xin lỗi bạn hiền của mình nha. Cậu đang thức hả?
- Ừ. Làm sao mà ngủ được.
- Chúc mừng sinh nhật. Sáng mai mình sẽ qua đón. Ở nhà đợi đó.
- Được rồi.
Tắt máy. Lại ngồi trầm ngâm trong bóng đêm. Không khí trong phòng ngột ngạt đến đáng sợ. Từ khi nghe được những lời nói từ chàng trai tóc vàng. Nguyên không thể nào ngủ được. Anh ta có liên quan gì tới việc cô và Linh bị bắt cóc. Không thể lý giải được. Cô mất ngủ. Ngồi im trong phòng và không hề chợp mắt một lúc nào. Cái giọng nói lạnh lùng nhưng lại gần gũi của chàng trai cứ văng vẳng bên tai cô. Ba phát đạn...
Không hiểu sao. Những lời nói đó như một lời thách đố. Một lời thách đố đơng giản nhưng có uy lực. Giống như muốn thách cô rằng hãy tìm người bắt cóc cô đi. Khống hiểu tại sao Nguyên lại có cái cảm giác bất an mạnh mẽ như vậy.
Một đêm thức trắng. Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng chỉ đối với Nguyên mà thôi. Đối với mọi người. Ngày đặc biệt đã qua cách đây 6 tiếng đồng hồ rồi.
Một ngày bình thường như bao ngày khác khi cô gái nhỏ bước xuống nhà. Món quà đầu tiên là của chú Chính. Một quyển album đã cũ và rất to. Nguyên còn ngửi thấy được mùi xưa cũ trong nó.
- Chú cháu sẽ thích. nó rất đặc biệt. Hãy mở ra thì biết.
- Cảm ơn chú. Nhưng cháu sẽ xem vào buổi tối. Như vậy món quà sẽ ý nghĩa hơn. - Nguyên ôm quyển album trước ngực, mỉm cười với ông chú già.
- Được rồi. Chú phải ra đây một chút. Hãy cất cẩn thận đó. Nó rất có ý nghĩa.
- Vâng.
Khi vào đến phòng ăn. Không khí ồn ào đến bức bối, nóng nực mặc dù trời đã vào đông. Nhét quyển album dày vào chiếc túi xách to đùng đeo bên người, cô đến bàn ăn của gia đình. Mọi người đang ngồi đó. Không một lời chúc mừng nào cả.
- Con xin lỗi. Hôm nay con có hẹn với bạn nên không ăn sáng ở nhà. Con đi đây. Mọi người ngon miệng.
- Đượi rồi. Ra đây một chút Nguyên Anh. Ta có chuyện. - Ông Bình với lấy áo khoác vắt sau ghế và đứng lên đi cùng con gái.
- Ta xin lỗi. Ta không thể tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho con được. Đây là quà của con. Ta nghĩ con sẽ thích.
Đưa một hộp gỗ nhỏ cho con gái, ông mỉm cười và nói tiếp:
- Của mẹ con đó. Hãy luôn đeo bên mình nhé. Nó sẽ giúp con mạnh mẽ hơn.
- Cảm ơn bố. Con phải đi đây. Bạn con đang đợi ngoài cửa.
- Cẩn thận đó.
- Bố vẫn nợ con một lời hứa đó. Tối nay nhé.
- Ừ. Tối nay. - Ông Bình vẫy tay chào tạm biệt cô con gái.
Vừa chạy nhanh ra phía cổng, Nguyên vừa cười. Ít ra bố còn nhớ đến sinh nhật của cô. Chỉ cần thế thôi là đủ.
Chiếc motoo phân khối lớn đã ở đó từ bao giờ. Chàng trang ngồi trên chiếc xe quay đầu lại.
- Sớm quá ha. Đợi lâu không? - Nguyên vẫy tay với cậu bạn.
- Không lâu lắm đâu. Cổ chỉ dài vừa bằng cổ cò thôi.
- Vậy thì không sao. Cổ cò dễ thương mà. Đi. - Cài mũ bảo hiểm và leo lên xe, cô giục.
- Hôm nay bùng học nhá?
- Đi đâu?
- Thử thì biết. Yên tâm. Mình không bắt cóc cậu đâu mà lo.
- Thỉnh thoảng bỏ một buổi không chết ai. nhưng chiều nay mình có buổi học tiếng Pháp ở trung tâm lúc 3h đấy.
- Bỏ. Đã bỏ là bỏ tất.
Không đợi bạn đồng ý. Quân đã phóng xe lao vút đi.
Cảm giác những cơn gió mùa đông đập vào mặt thật là sướng. Lạnh. Giống như tâm hồn một ai vào hiện tại.
Đưa Nguyên đến một sở thú. Quân bước xuống.
- Đi. Cậu sẽ thích món quà này.
Bước theo cậu bạn vào phía trong, hàng loạt những con thú hoang dã và cả những chú chó, chú mèo rất dễ thương bị nhốt trong chuồng kêu phía trong. Nguyên đặc biệt chú ý đến một chú chó giống Phú Quốc màu xám, có vằn quanh người giống hổ và có đôi tai vểnh lên rất đáng yêu. Đúng là giống chó săn tinh khôn.
Cuối cùng, khi bước vào một căn phòng rồi, Quân mới dặn Nguyên đứng yên.
Đẩy một chiếc lồng gỗ có hình một ngôi nhà từ phía cửa ra, cậu bạn nói:
- Nó là của cậu. Rex ra đi.
Một chú hổ con từ trong đi ra. Chú ta có hai chiếc tai vểnh cao, dựng đứng. Đôi mắt màu lam đặc biệt.
- Trời đất. Cậu lấy ở đâu vậy? - Nguyên reo lên.
- Mình biết cậu thích mà. Nó là giống hổ hiếm đấy. Đợt tình nguyện vừa rồi mình chỉ phải đi một tuần thôi. Tình vào rừng gặp nó còn bé xíu nằm yếu ở trong đống lá cây ở bên đường. Làm hết giấy tờ rồi. Nó là của cậu.
- Cảm ơn. Mình chạm vào nó được không?
- Được chứ. Nó đã được thuần rồi. Yên tâm đi.
Đưa những ngón tày xương xương, dài dài lên chạm vào đầu con hổ, Nguyên thích thú:
- Rex. Ngoan nào.
Con hổ khẽ gầm gừ rồi nằm im như Nguyên là một người nó đã biết từ lâu vậy.
- Nó mấy tháng rồi? - Quay sang, cô hỏi Quân.
- 1 tháng 13 ngày. Mấy bác bảo hồi mới mang về là nó sinh đươc khoagr 3 hôm. Chưa thể tự đi tìm lấy thức ăn. Có lẽ mẹ nó bị bọn thợ săn bắt mất. Nó sẽ bảo vệ cho cậu. Yên tâm đi.
- Mình luôn muốn có một con hổ nhưng bố mẹ lúc nào cũng cho hổ nguy hiểm.
- Thôi. Bây giờ thì về. Bố mẹ mình nói hom nay làm cơm, mời cậu qua ăn để chúc mừng sinh nhật. Sướng nhá. Sinh nhật mình nhiều lúc bố mẹ còn quên. Ganh tị với cậu thật.
- Ganh tị đi. Cứ thử làm con ngoan trò giỏi xem. Chả quý cậu như vàng ấy chứ.
- Tào lao nhiều chuyện. lát nữa mình sẽ nhờ họ mang Rex về. Giờ chúng ta đi trước.
- Được rồi.
Sau khi đăng ký dịch vụ chuyển thú về tận nhà. Nguyên và Quân lên xe đi luôn.
Dừng xe trước cổng, Quân lịch sử mở cửa mời cô bạn vào nhà. Mới bước đến sân mà Nguyên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp bay ra.
- Cô chú. Con đến rồi. - Nguyên nhảy 3 bước lên hè rồi phi thẳng vào bếp, không quên chào ông Bắc đang ngôi xem TV ở phòng khách.
- Cô có nấu gì không? Con giúp.
- Không. Xong hết rồi. Đợi con đến thôi. Thơm không? - Bà Ngọc chỉ vào chảo sườn ram trên bếp.
- Thơm chết người luôn. Lâu lắm rồi con mới được ăn món ngon như vậy.
- Rồi. Ta thương. Con ra bàn ăn ngồi cho ta nhờ.
Nói rồi, bà Ngọc bưng nốt đĩa sườn ram ra bàn và gọi bố con Quân vào ăn.
Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng và hạnh phúc. Đã lâu rồi cô gái nhỏ không thấy vui như vậy. Kết thúc bữa tiệc, ông Bắc và bà Ngọc tặng Nguyên một gói quà khá lớn. Còn cẩn thận dặn dò khi nào về đến nhà mới được mở ra xem.
Ôm một gói quà to đùng, người Nguyên như chỉ còn 2 cái chân thôi vậy. Chiếc xe môtô lại phóng vút trên đường.
***
Đang định đi vào thì chiếc xe tải cồng kềnh của sở thú chở tới. Đẩy chiếc cũi gỗ của Rex xuống, người lái xe còn dặn dò một vài điều và đưa cho cô thực đơn của hàng ngày của Rex. Cảm ơn. Nguyên đẩy chiếc cũi cso bánh lăn vào nhà. Lòng cô thầm nghĩ không biết mọi người sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy Rex nữa. Dù sao thì nó cũng là một chú hổ.
- Con về rồi. - Bước vào nhà lớn, Nguyên chào mọi người.
- Con đi đâu mà hôm nay về trưa vậy? - Ông Tùng đang ngồi đọc mấy hợp đồng ngoài phòng lớn ngẩng đầu lên hỏi - Con ăn chưa?
- Con ăn rồi. Hôm nay con được nghỉ.
Đúng lúc đó, Linh từ ngoài đi vào:
- Ủa? Nguyên Anh hả? Mọi hôm em có về vào buổi trưa đâu.
- Vâng. Hôm nay em được nghỉ.
- Vậy hả? Bố ơi? Con hổ ngoài kia là của bố mua cho con hả? Nó dễ thương lắm bố ạ. - Linh hớn hở.
- Hổ hả? Không. Làm gì có con nào. Chơi hổ rất nguy hiểm. Hôm nào ta sẽ tìm cho con một chú chó nếu con thích.
- Nhưng con hổ ngoài kia của ai? - Linh bắt đầu nheo mày thắc mắc.
- Của em. - Nguyên ngập ngừng đáp lại câu hỏi của chị họ.
- Của em ư?
- Của con?
Cà Linh và ông Tùng ngạc nhiên thốt lên.
- Trời đất ơi? Em kiếm đâu ra vậy? - Mắt Linh sáng lên - Em có thể nhượng lại cho chị được không? Chị luôn muốn có một con nhưng không tìm được con nào đẹp như con vừa rồi.
- Em xin lỗi. - Cô gái nhỏ lúng túng thấy rõ trước lời đề nghị của Linh - Đó là một món quà của một người bạn.
- Vậy hả? Nhưng ngày gì mà người đó lại tặng cho em vậy?
- À. Không có gì đâu... Tự nhiên thích thì tặng. Bạn ấy luôn như vậy. Không nhân ngày gì đặc biệt cả.
- Ừ. Nó tên gì vậy? Con hổ ấy?
- Rex. Em phải đi lên phòng một chút. Chị nói chuyện với bố nha.
Nguyên bước vội ra ngoài. Chú hổ con vẫn nằm im trong chiếc lồng gỗ. Thấy Nguyên ra, nó mừng rơn.
- Ngoan nào. Tối nay mày ngủ tạm ở ngoài. Không được làm phiền ai đâu đó. Biết chưa? Lát tao cho mày ăn.
Con hổ rên ư ử như một chú cún con ngoan ngoãn, biết vâng lời.
Thay đồ xong, Nguyên đi tìm một ít dụng cụ để dựng cho Rex một ngôi nhà ngay ở cạnh võ đường. Nơi mà từ cửa sổ phòng mình, Nguyên có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ nhất chú hổ nhỏ.
Bằng mấy mảnh gỗ kiếm được trong nhà kho, Nguyên dựng lên được ngôi nhà cao hơn một mét một chút, bên trong khá rộng và còn làm được cho nó mấy món đồ chơi lạ lạ nữa.
Căn nhà gỗ của Quân được để ngay bên cạnh. Nó màu mè và lòe loẹt hơn. Cô không muốn Rex ở trong đó vì nó gây sự chú ý quá nhiều. Chỉ xếp bên cạnh thôi. Coi như một món đồ trang trí.
- Ở ngoan đây nhớ chưa? Tao đi lấy đồ ăn.
Vừa bỏ thức ăn vào chiếc bát, Nguyên vừa khẽ hát. Hôm nay là một ngày đẹp trời, là 1 ngày đặc biệt và cô cảm thấy hạnh phúc rất nhiều.Năm nay sinh nhật cô không hề đơn độc. Có gia đình Quân và cả bố đẻ nữa. Thế là đủ rồi. Nghĩ miên man. Nguyên giật mình khi thấy có tiếng ai đó gọi mình.
- Cô có bưu phẩm gửi đến. - Người bảo vệ đưa cho Nguyên chiếc hộp được bọc cẩn thận và nặng.
- Cảm ơn chú.
Xoa đầu Rex rồi cô đi lên phòng.
Đầu tiên là món quà to nhất của bố mẹ Quân. Bên trong là một chiếc gối ôm có in ảnh của gia đình cô và ia đình Quân. Chiếc gối ôm to đùng. Bên cạnh còn thêu chữ: mãi mãi là một gia đình màu vàng trên nền gối màu lục nhạt. Trang nhã và lịch sự. Có một tấm thiệp bên trong viết: Ta biết tất cả mọi chuyện. Ta luôn muốn con sống vui vẻ. Đừng khóc và hãy mạnh mẽ lên. Nếu có khó khăn gì thì hãy tìm ta nhé. Yêu con nhiều.
Nước mắt mặn chát rơi xuống. Tình yêu thương, sự bao bọc. Cô đã nợ bố mẹ của Quân rất nhiều và cô biết ơn về điều đó.
Món quà tiếp theo là của ông Bình. Chiếc hộp nhỏ nhất được mở ra. bên trong là một bộ trang sức đã cổ. Nhìn thì còn khá mới nhưng những họa tiết ở trên đó thì đã có từ lâu rồi. Đây là bộ trang sức của mẹ cô đeo. Nguyên thấy thật vui mừng khi chiếc dây chuyền được đeo vèo cổ.
Món quà tiếp theo là của chú Chính. Một quyển Album đã có từu lâu. Mở từng trang ra, Nguyên lại khóc khi thấy ảnh của mẹ mình ở trong đó. Từng bức ảnh được đặt rất cẩn thận và cũng được giữ gìn cẩn thận. Nhìn chúng còn rất mới và không hề có bất kỳ một vệt nào cả.
Mở món quà cuối cùng. Món quà không chuyển theo đường bưu điện. Bên ngoài không đề tên người gửi. Có lẽ nó được mang đến và đặt ở từ hôm trước. Phải chăng đó là một người bạn mà cô từng quen? Quan hệ của Nguyên không tốt lắm. Cô thường sống hướng nội. Và khi về ngôi nhà này thì điều đó thể hiện càng rõ rệt hơn.
Từng lớp giấy bọc được mở ra. Đồ vật bên trong khiến Nguyên giật mình. Một mẩu giấy rơi ra phía ngoài.
Nếu muốn biết về điều đó hãy đến gặp ta. 2h chiều mai. Cửa nam thành phố.
Mẩu giấy chỉ ghi ngắn gọn nhưng người đọc nó hiểu mẩu giấy viết về cái gì. Chữ ký đơn giản và rõ ràng của người viết khiến Nguyên giật mình. Chàng trai tóc vàng. Chẳng lẽ người đó dính líu tới vụ bắt cóc của cô thật sao?

Chàng trai tóc vàng lại xuất hiện lần nữa. Lần này lại có một cuộc hẹn rõ ràng. Liệu cuộc hẹn sẽ như thế nào? Chàng trai có đến không hay chỉ là một trò đùa ác ý của một ai đó. Hãy đón xem chương 17: Cuộc hẹn.

Chương 17: Cuộc hẹn.
Trời đã về chiều. Ánh nắng đang tắt dần và bây giờ thì không còn nữa. Thi thoảng lại có đợt gió thổi qua khiến người cô giá nhỏ như lảo đảo. Đứng chênh vênh trên thành bức tường rộng chỉ một bước chân. 2 tay dang rộng ra giữ thăng bằng. Nhìn thân hình gầy gò chao đảo trên không của cô mà thấy sợ. Cảm tưởng như nó rất giòn. Chỉ cần một cú va chạm nhẹ có thể khiến thân hình ấy vỡ vụn ra ngay.
Đây chính là cách để Nguyên giảm Street. Sự sợ hãi luôn khiến cô tỉnh tảo hơn. Đối mặt với nỗi sợ độ cao và mất thăng bằng, Nguyên luôn cảm thấy mình dũng cảm hơn, tỉnh táo hơn để sử lý mọi việc. Ngày kia cô sẽ trở về căn nhà cũ. Một mình. Và ngày mai cô sẽ đi gặp chàng trai tóc vàng. Tối nay còn có bữa ăn với bố nữa. Nghĩ tới đó. Lòng Nguyên lại nhẹ nhõm hơn. Một bữa ăn với bố khiến cô như giảm bớt được phần nào gánh nặng trong lòng. Có tiếng chuông cửa phía dưới. Cẩn thận nhảy xuống bức tường, cô chạy vội xuống phòng. Là ông Bình.
- Xuống ăn nào con gái. Hơn 6h rồi đó.
- Vâng.
Đáp lại ngắn gọn và khoác thêm chiếc áo vào người. Nguyên vội vàng chạy ra để bắt kịp tốc độ của bố.
Bưng những đĩa thức ăn thơm nức ra chiếc bàn đặt ở gần hồ bơi trong nhà cho con gái, ông Bình lên tiếng trước:
- Thơm không?
- Dạ có. Bố về nhà từ khi nào mà nấu được nhiều món vậy?
- Từ lúc 3h chiều để chuẩn bị thức ăn cho con gái cưng của ta. Ăn đi.
- Cảm ơn bố. - Vừa gắp ít thức ăn vào bát của bố, Nguyên vừa nói.
- Ta nghe nói con mới nuôi một con hổ hả?
- Vâng. Một món quà của một người bạn.
- Loài vật đó nguy hiểm. Con nên cẩn thận. Nó thuộc giống nào vậy?
- Hình như là hổ Đông Dương. Mà con cũng không rõ lắm.
- Tên nó là gì?
- Rex ạ.
- Nghe giống tên một chú chó hơn.
- Vâng.
Sau vài câu nói chuyện thân mật giữa hai bố con, Nguyên chợt đổi chủ đề.
- Ngày kia con đi.
- Đi đâu? - Ông Bình buông chiếc dĩa trên tay xuống, giật mình hỏi lại.
- Hết 4 tháng rồi. Con về nhà cũ.
- Đây là nhà của con. Đừng đi. Con định bỏ ta ở đây hả?
- Dạ không. - Cô con gái vội vàng giải thích. - Con hứa với bố ở đây bốn tháng. Đã hết 4 tháng rồi. Con về bên đó ở và sẽ đến thăm bố vào cuối tuần. Con hứa đó.
- Nguyên Anh. Ta biết ở đây con không được thoải mái nhưng vì ta, con hãy ở lại.
- Con biết. Ở đây con tiện nhiều bề nhưng con không thể để không căn nhà cũ được. Hơn nữa con là người rất trọng lời hứa. Con hứa sẽ ở đây 4 tháng. Hết 4 tháng thì con sẽ đi. Bố biết tính con mà. Khi con nói là con sẽ làm.
- Thôi được rồi. - Nhìn ánh mắt cương quyết của Nguyên, ông Bình đành phải đồng ý. - Ta biết con mà. Hãy nhớ về vào cuối tuần.
- Vâng. - Nguyên cười.
***
Kết thúc bữa tối giữa 2 bố con, cô gái nhỏ lại trở về phòng. Bình thường, trong một ngày, hiếm khi chiếc chuông cửa phòng cô reo 2 lần nhưng có lẽ tối nay là ngoại lệ. Và ngạc nhiên người bấm chuông lại là Tú. Ngạc nhiên hơn nữa là anh đến để chúc mừng sinh nhật cô em gái.
- Xin lỗi vì bây giờ mới tặng quà. Nhừng dù sao vẫn chưa qua sinh nhật em đúng không? Bây giờ mới 20h. - Anh đưa chiếc hộp màu đỏ cho Nguyên. - Nhìn thấy con hổ của em ngoài sân nên anh nhớ ra. Hơi gấp nên anh không chuẩn bị được.
- Cảm ơn. - Đón lấy hộp quà màu tím trên tay Tú, Nguyên khẽ nói.
- Anh phải đi có việc. Ngủ ngon nhé.
- Anh cũng vậy.
Cánh cửa đóng lại. Nguyên đặt hộp quà trên bàn cùng với những món quà khác. Hiện giờ Nguyên không có tâm trạng để mở gói quà mới nhận. Lại ngồi nghĩ ngợi về cuộc hẹn chiều mai. Chàng trai tóc vàng là ai? Chuông cửa lại reo thêm một lần nữa. Hôm nay là một ngày không bình thường. Chưa bao giờ phòng Nguyên lại có nhiều người ghé thăm tới vậy. Ra mở cửa. Là một người anh em trong hội.
- Tiểu thư. Chủ tịch gọi cô xuống nhà lớn.
- Cảm ơn. Cháu biết rồi. Cháu xuống ngay.
Lấy chiếc áo khoác bên ngoài, Nguyên lại đi xuống phía dưới lần nữa.
Mọi người đều có mặt ở phòng lớn. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà Doãn, Nguyên khẽ hỏi:
- Bà gọi cháu có chuyện gì không ạ?
- Thời gian bốn tháng sắp hết. Cháu tính sao?
- Ngày kia là tròn 4 tháng. Sáng ngày kia cháu sẽ đi.
- Được rồi. Theo như ý bố cháu là cháu hãy ở lại thêm.
- Chúa có nguyên tắc sống của chính mình. Đã nói là làm. 4 tháng sẽ rời khỏi thì sẽ là 4 tháng. Cháu sẽ không ở thêm một ngày nào và cũng không ở thiếu một ngày nào.
- Anh nghĩ cuộc sống của em có quá nhiều nguyên tắc đấy. - Minh thêm vào.
- Mỗi người có một cách sống riêng. Em sống theo nguyên tắc của mình. Đặt ra nguyên tắc và làm theo nó. Đó mới là con người của em.
- Được rồi. Cháu về phòng đi.
Nguyên đứng dậy, chào mọi người rồi bước ra ngoài. Khi bóng cô vừa đi khuất, Tú mới nói với bà Doãn.
- Lẽ ra bà không nên đề cập tới chuyện đó vào ngày hôm nay. Hôm nay là sinh nhật Nguyên Anh. Chúng ta không hề chức mừng sinh nhật em ấy lại còn nói như vậy. Có khi nào em ấy lại nghĩ chúng ta muốn đuổi mình ra khỏi nhà không?
- Hôm nay sinh nhật con bé hả? - Minh hỏi lại.
- Vâng. Em nghĩ anh biết nên em không nói. Em đã tặng quà rồi.
- Trời đất. Hôm nay sinh nhật Nguyên Anh. Sao ta lại quên được nhỉ? Anh cả. Sao không thấy anh nhắc gì? - Ông Tùng quay sang hỏi anh trai.
- Thì... Cái này do chú nhớ hay không chứ tôi nhắc làm gì. Cũng sắp qua rồi. Để sang năm cũng không sao hết.
- Làm sao thế được. Năm sau có thể quên nhưng năm nay thì không thể. Bây giờ con bé mới về nhà mà lại... Trời đất. Em phải đi một chút. - Nói rồi ông Tùng đi nhanh ra ngoài.
Còn lại mấy người đứng trong phòng. Bà Doãn im lặng không nói gì, vẫn giữu vẻ thản nhiên như thường. Ông Bình ngôi trầm ngâm trên ghế, mày hơi nheo lại. Ai cũng im lặng. Không nói câu nào. Dường như không chịu nổi cái không khí này, ông Bách cũng đứng dậy ra ngoài. Một lúc sau thì 3 chiếc Camry phóng từ gara ra.
- Con lên phòng đây. - Linh đứng lên đi luôn, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Mọi người lần lượt rời đi. Cuối cũng, chỉ còn lại một mình bà Doãn vẫn ngôi ở đó, dáng vẻ bình thường nhưng ai biết được trong đầu bà đang nghĩ cái gì mà đôi mắt tinh anh của bà vẫn cứ sáng lên, không chớp.
***
Gió lạnh luồn qua mái tóc dày đang bay phấp phới. Gió mùa đông giá băng như tâm hồn của ai bây giờ. Cô gái nhỏ khẽ mỉm cười. Chính cô cũng không thể hiểu tại sao cô lại cười và từ bao giờ, cô có thể cười trên nỗi đau của chính mình. Có lẽ môi trường sống khắc nghiệt trong ngôi nhà này đã giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn. Không còn là một Vũ Nguyên Anh yếu ớt, kém cỏi của ngày xưa nữa. Cô tự hỏi tại sao cùng là cháu mà bà Doãn đối với cô và Linh luôn khác nhau một trời một vực. Bà lạnh lùng với cô bao nhiêu thì yêu quý Linh nhường ấy. Chưa bao giờ cô thấy trong đôi mắt của bà một ánh nhìn ấm áp dành cho cô cả. Có lẽ số phận đã an bài, bà Doãn và cô không thể sống chung một nhà và lẽ ra 2 người cũng không nên mang chúng một dòng máu. Bà không hề như những lời K
Về Đầu Trang Go down
https://c15ek13.1forum.biz
 
Số phận mỗi người Phần 4
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Số phận mỗi người Phần 2
» Số phận mỗi người phần 3
» Số phận mỗi người Phần 5
» Số phận mỗi người (phần cuối )
» Số phận mỗi người phần 12

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™† :: -`@'-Quê Hương-`@'- :: Truyện Tuổi Teen-
Chuyển đến