†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†

Chào mừng các bạn đến với diễn đàn của tập thể lớp C15E-K13.Trường cao đẳng nghề cơ điện xậy dựng tam điệp
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Số phận mỗi người phần 7

Go down 
Tác giảThông điệp
K0y_C15E
†™..[Administrator]..™†
†™..[Administrator]..™†
K0y_C15E


Tổng số bài gửi : 136
Join date : 12/09/2010
Age : 32
Đến từ : Ninh Bình

Số phận mỗi người phần 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Số phận mỗi người phần 7   Số phận mỗi người phần 7 EmptyThu May 12, 2011 6:49 pm

Chương 21: Phản ứng.
Hôm nay, cả ông Bách và bà Lam đều bất ngờ trước quyết định của ông Bình. Ông Bình biết thừa tính cách của con gái. Nguyên Anh sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất kỳ ai nếu con bé không muốn. Con bé là một người sống theo cách riêng của mình. Không muốn phụ thuộc vào người khác và cũng không muốn người khác phụ thuộc vào mình. Nguyên Anh không bao giờ muốn ai xen vào cuộc sống và càng không muốn ai tham gia vào việc trong cuộc sống của cô. Nếu biết tin này thì chắc chắn con bé sẽ không để yên. Nhất định con bé sẽ phản ứng cực kỳ dữ dội và quyết liệt.
Một điều kỳ lạ là từ trước tới nay, ông Bình cũng rất tôn trọng các quyết định của con gái. Ông luôn để Nguyên Anh tự tìm ra lối đi tốt nhất cho mình. Không bao giờ ông tham gia một việc nào của con gái. Ông biết tính con mình. Nguyên Anh là một cô gái có cá tính. Sống theo những nguyên tắc do mình đặt ra một cách nghiêm khắc. Mà nói thẳng ra thì đó là một lối sống hà khắc nhưng lại không quá chặt chẽ. Cách sống và cách cư xử của cô khác nhau. Sống rất chặt chẽ, không bao giờ làm sai những gì mình đã đặt ra nhưng các cư xử với mọi người thì xởi lởi, không cúng nhắc. Thậm chí, có lúc còn đùa dỡn quá chớn khiến cho ai đó bực mình.
Từ ngày nhận con gái, ông Bình cố gắng yêu thương chăm sóc cho Nguyên Anh nhưng cô lại là người không thích người khác nâng niu mình như một đứa trẻ khiến ông bất lực, không biết làm sao nữa. Thôi thì đành phải chấp nhận. Nếu Nguyên Anh không thích thì hãy chiều ý con. Không nên để con bực mình dẫn đến 2 bên thất hòa thì không hay.
***
Hôm nay có điểm bài thi hết học phần. Vẫn như mọi lần, Nguyên đều xếp vị trí thứ nhất. Trên bảng tin có dán thông báo: Cuộc thi thiết kế thời trang. Giải nhất là một chuyến du học kéo dài 3 năm trị giá 70000USD. Tự nhiên trong đầu Nguyên xuất hiện ý nghĩ hãy thử tham gia. Có khi vận may sẽ lại đến với cô? Việc du học không phải chuyện lớn. Chỉ cần cô nói thì bố sẽ đồng ý ngay lập tức. 70000USD cũng không phải lớn so với gia đình. Nhưng cô muốn tự mình bước đi trên chính đôi chân của mình. Và muốn đạt được thành công cao nhất dựa vào chính sức của mình chứ không phải dựa vào thế lực của Tam Anh hội.
Sau khi đăng ký tham gia xong, Nguyên vội vã ra bến xe bus. Bắt xe đến tập đoàn Sky.
- Bố.
- Ừ. Hôm nay con gái bố có chuyện gì đây? - Ông Bình ngẩng đầu lên, mỉm cười.
- Con muốn bố mời con đi ăn trưa. 12h rồi. - Đặt một cốc trà trước mặt bố, Nguyên nói.
- 12h rồi cơ à. - Ông Bình nhìn đồng hồ.
- Vâng. Bố có làm việc cũng phải quan tâm đến sức khỏe chứ. Đi thôi. - Cô gập đống sổ sách hồ sơ trên bàn làm việc lại.
- Đi thôi.
***
Sau khi món ăn được bưng ra, Nguyên gắp cho bố một con tôm và nói:
- Bố ăn đi. Dạo này bố gầy nhiều.
- Ừ. 2 năm nữa tốt nghiệp thì con về phụ giúp ta. Đã đến lúc ông già này cần nghĩ ngơi rồi.
- Vâng. Bố. Con muốn đi du học. Con thi lấy học bổng rồi. Ở Anh. 3 năm. - Nguyên nói nhanh. Sợ một vài câu nói của bố cô sẽ khiến ý chí kiên định của mình lung lay.
- Đi du học? - Ông Bình nhướn mày, lặp lại ngạc nhiên.
- Vâng.
- 3 năm?
- Vâng.
- Không được. - Ông Bình dứt khoát.
- Tại sao ạ? - Nguyên bất ngờ trước lời từ chối của bố mình.
- Ta xin lỗi vì đã quyết định mà không hỏi ý kiến của con. Cuối tháng này, con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt.
- Dạ? - Nguyên bật dậy khỏi ghế như lò xo.
- Cuối tháng này con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt. - Ông Bình không ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhắc lại.
- Đính hôn? - Nguyên nhắc lại đầy tức giận. - Con mới 21 tuổi.
- Đã đủ tuổi hợp pháp.
- Trong suy nghĩ của con, trước 27 tuổi, không có chuyện lấy chồng.
- Đó là trong suy nghĩ. Con đây là hiện tại.
- Bố. Con không lấy. Có chết con cũng không lấy. - Nguyên vẫn kiên quyết.
- Sau khi kết hôn vào tháng sau thì con muốn đi du học hay đi đâu cũng được. Ông Minh và bà Mary cũng rất thoải mái. Họ là những con người theo tư tưởng tiến bộ. Kết hôn rồi không có nghĩa là phải ở nhà làm nội trợ. - Ông Bình ngẩng mặt lên, nói.
- Con không lấy. Nhất định con sẽ không lấy. Thế kỷ XXI rồi. Không còn hôn nhân sắp xếp nữa. Bố đừng ép con. - Nguyên gần như hét lên.
- Ta làm vậy chỉ vì tốt cho con mà thôi. Sau này con sẽ hiểu và con sẽ phải cảm ơn ta vì điều đó.
- Con xin lỗi. Con cần ra ngoài một chút. - Nguyên cầm lấy túi xách và đi ra khỏi phòng ăn.
Nguyên thở dốc. Dựa sát lưng vào bức tường, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó chịu. Bố cô bắt cô kết hôn khi mới 21 tuổi ư? Không bao giờ cô đồng ý. Trong từ điển của một cô gái hiện đại như Nguyên, kết hôn trước tuổi 27 là điều không thể xuất hiện.
Ngồi im bên bờ sông hàng giờ đồng hồ, cô gái nhỏ đã bình tĩnh hơn. Mọi việc xảy ra cách đây 1h đang quay lại như một đoạn băng tua chậm. Sống với ông gần 5 tháng, Nguyên biết bố mình là một người thận trọng. Ông rất yêu quý cô và không bao giờ bắt cô làm những việc mà cô không muốn. Sự việc này khiến cô bất ngờ và có đôi chút thắc mắc trong lòng. Cô phản ứng dữ dội như vậy thì có khiến ông buồn không nhỉ? Cô thương bố. Tuy cạnh nhau rất ít thời gian nhưng tình cảm ruột thịt luôn luôn gắn bó. Bố cô cũng yêu thương cô. Cố gắng bù đắp tình yêu thương về cả vật chất và tinh thần mà trong suốt 20 năm qua, ông không làm được. Cô thích gì ông cũng chiều ý, muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Ông còn muốn đi nước ngoài du lịch cùng con gái nhưng cô lại từ chối vì lúc đó đang bận làm các bài test để lấy học bổng du học. Đến bây giờ, sau khi sự bình tĩnh và lý trí quay trở lại, Nguyên mới tự đặt câu hỏi rằng tại sao bố lại muốn cô kết hôn khi mới 21 tuổi.
***
Ông Bình ngồi trong phòng ăn. Ông không định nói cho Nguyên biết sớm như vậy và cũng không định nói trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng con gái ông muốn đi du học. Và ông đành phải nói ra. Ông biết Nguyên Anh không muốn và ông cũng biết con gái ông là một người hiện đại, kết hôn quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tài năng sau này. Nhưng căn bệnh đó đang ngày càng phát triển nhanh hơn trong người ông. Đến bây giờ thì bác sĩ nói ông chỉ còn 2 tháng nữa mà thôi. Suốt mấy năm qua, ông vẫn cố gắng điều trị, trị xạ liên tục, tóc cũng đã rụng gần hết. Vẫn uống thuốc, đi khám hàng tuần, vẫn cố gắng vượt qua để mong ngày con gái trở về. Ông đã đợi được nhưng bây giờ ông phải lo cho tương lai của con nữa. Bà Doãn không thích Nguyên Anh thì quả thực Nguyên Anh cũng khó sống trong một gia đình xã hội đen đầy rẫy nhưng quy tắc giang hồ. Con gái ông là một người tự lập, có năng lực và có đà để tiến lên phía trước. Nhưng ông không muốn con gái ông sau này phải khổ, phải lo toan trong cuộc sống, phải nghĩ ngợi, phải suy tư, phải chật vật về những điều đơn giản nhất. Nhà họ Hoàng là một nơi lý tưởng. Ông phải giúp con được hạnh phúc. Đây là điều cuối cùng ông có thể là cho con gái của mình.
***
Chiếc điện thoại rung nhẹ khi Nguyên đang học tiết cuối cùng trên giảng đường. Kiên gọi. Giọng anh hoảng hốt.
- Bố em gặp tai nạn. Mau đến bệnh viện trung tâm.
- Gì cơ? - Nguyên bất ngờ. - Tai nạn? Em tới liền.
Vội vàng xin phép giáo viên và chạy ra khỏi lớp, Nguyên tới ngay bệnh viện.
Ca phẫu thuật kết thúc. Ông Bình đã được đưa vào phòng hậu phẫu. Mọi thứ đều tốt cả. Chỉ bị gãy tay và trầy xước đôi chỗ mà thôi. Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
- Bố không sao chứ? - Vừa pha cho ông Bình cốc sữa, Nguyên vừa hỏi.
- Không sao. - Ông trả lời, giọng nói có chút mệt mỏi.
- Bố lái xe kiểu gì vậy? - Nguyên trách móc. - Sức khỏe của bố dạo này kém hơn. Tốt nhất nên để lái xe đưa rước tận nơi. Bố cứ như vậy thì con không an tâm.
- Con có giận bố không?
- Giận gì cơ? Chẳng có gì cả. Bố nghỉ đi. Con phải đi một lát. Tối con sẽ vào. - Nguyên nói, đưa cho ông cốc sữa vừa pha và cầm túi xách đi ra ngoài.
Ông Bình biết con gái không muốn nhắc đến chuyện lần trước. Cũng qua gần một tuần rồi nhưng có lẽ con bé chưa quên được. Cũng phải thôi. Đến ông còn không quên được nữa là con gái ông.
***
Bận tíu tít cho bài kiểm tra hết học phần tiếp theo, mãi đến gần 7h, Nguyên mới vào bệnh viện được.
Người hộ lý đang cho ông ăn xong. Thấy cô đi vào, chị ta bèn đi ra ngoài.
Bón cho bố từng thìa cháo một, cô thấy thương bố rất nhiều. Ông đã có tuổi rồi. Tóc trên đầu cũng đã rụng gần hết. Nếu cô đi du học thì bố sẽ ra sao? Có lẽ, cô nên học thêm một khóa quản trị kinh doanh nữa. Như vậy sẽ thuận tiện cho việc sau này.
- Bố đỡ hơn chưa?
- Rồi. Lần này phải ở trong viện trọn một ngày, thấy hơi khó chịu. Sớm ngày mai thì có thể ra viện.
- Bố cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện ở công ty đã có anh Kiên và chị Linh làm rồi. Nằm ở bệnh viện tốt hơn.
- Về nhà thì cũng có bác sĩ, y tá, thiết bị y tế phụ trợ, không kém gì bệnh viện mà con.
- Về nhà cũng được. Con sẽ sang ở với bố mấy hôm cho đến khi bố đi làm lại.
- Được rồi. Cục cưng của bố. Lấy cho bốc cốc nước.
- Vâng.
***
Ngày hôm sau, khi ông Bình ra viện, Nguyên không đến được. Sau khi làm xong bài kiểm tra học cuối cùng thì Nguyên mới có thể tới. Bây giờ thì cô có thể ở bên bố cả ngày mà không phải lo lắng gì. Việc ôn đi du học cũng tạm gác lại. Cũng còn những 2 tuần nữa mới thi. Vốn tiếng Anh không tệ khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ còn phần thiết kế nữa thôi. Mẫu cô đã vẽ sẵn ra rồi. Đến hôm đó thì chỉ việc cắt may và có chỉnh sửa thêm chút đỉnh nào nữa cũng không vấn đề gì. Chiều tối hôm đó, nói với Tâm vài câu, nhờ chăm sóc cho Rex, Nguyên mang ít đồ tới nhà bên kia. Căn phòng cũ của cô vẫn vậy. Nhưng cô không ở đó mà ở phòng ngay sát phòng ngủ của bố. Cô muốn lúc nào bố cần, cô cũng ở bên ông.
- Nguyên Anh. Bố nghĩ chũng ta cần nói chuyện. - Ông Bình đón cốc nước cam từ tay con gái, ông vừa nói.
- Vâng. Bố nói đi. - Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Nguyên nói.
- Chuyện bố đề cập lần trước. Bố biết con không thích nhưng con buộc phải đồng ý.
- Vì sao? - Ngoảnh hẳn người lại, cô hỏi.
- Bố đã hứa với họ và còn một lý do nữa. Sau này con sẽ biết. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
- Con sẽ không kết hôn khi chưa có được tấm bằng của đại học hoàng gia Anh. và cũng sẽ không khi con chưa đủ 27 tuổi.
- Bố biết. Đó là những nguyên tắc của con. Con thực hiện đúng những gì mình đặt ra. Nhưng bây giờ, con cần phải phá vỡ rồi.
- Bố. Con nghĩ chúng ta nên tôn trọng nhau bố ạ. - Cô vẫn ngồi đối diện với bố, bình tĩnh nói.
- Bố rất tôn trọng con. - Ông Bình cũng cố gắng ngồi hẳn dậy, dựa lưng và thành giường. - Nhưng trong cuộc sống, đôi khi mọi thứ không như mình mong muốn. Cuộc sống cũng nên ít nguyên tắc thôi. Con còn quá trẻ để làm theo những nguyên tắc cứng nhắc như một bà cụ già.
- Đó là cách sống của con. Con biết nó có cứng nhắc và khô khan nhưng con vẫn muốn như vậy.
- Bố không ép. Nguyên Anh. Con hãy sống như con muốn cho đến khi không còn trên đời này. Nhưng hãy vì bố một lần. Chỉ một lần này thôi. Bố muốn nhìn thấy con gái của bố mặc váy cưới và đi trên thảm đỏ, chụp ảnh, uống rượu cùng bố. Và bố muốn được ôm con vào ngày cưới.
- Bố yên tâm. - Nguyên mỉm cười, ôm lấy ông Bình. - Bố sẽ nhìn thấy vào 6 năm nữa. Con sẽ kết hôn. Chắc chắn như vậy.
- Nguyên Anh. Bố có tuổi rồi. thời gian không còn nhiều. Sống chết lúc nào không biết được. Bố...
- Bố yên tâm. Giờ bố còn khỏe, không có vấn đề gì hết. Con ra ngoài chút. Lát con vào. - Nguyên nói và đi ra ngoài trước khi ông Bình nói thêm câu nào làm cô mềm lòng.
Quá nửa đêm. Đang nằm thiu thiu ngủ trên ghế so-pha, tiếng tít tít của máy đo huyết áp khiến Nguyên giật mình tỉnh dậy. Ông Bình có hiện tượng lạ. Vội vàng nhấn chuông gọi chú Chính, Nguyên gần như hét lên để gọi ông Bình tỉnh dậy, thoát khỏi trạng thái mê man.
- Bố ơi. Bố. Bố sao vậy? Chú Chính. Bố cháu sao vậy?
- Nguyên Anh ra ngoài. Đưa con bé ra ngoài. Nhanh lên. - Chú Chính cũng hét lên để át tiếng gào của cô.
Kiên và Minh vội vàng đưa cô khỏi phòng, tới chỗ bà Mary.
- Buông em ra. Em không muốn đi. - Cô hét lên. - Buông em ra. Buông em ra.
- Nguyên Anh. Thôi nào. - Bà Mary ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ - Không sao hết. Bình tĩnh đi con.
Cả căn nhà ồn ào, dối loạn. Một lúc sau, hơn chục chiếc ô tô đi vào. Bước xuống là các vị bác sĩ. Gần một giờ đồng hồ sau, ông Bình được đưa lên xe đi đến bệnh viện.
Sau khi cấp cứu xong, ông Bình rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ Lý ở khoa não lúc nãy mới nói về bệnh tình của ông Bình. Ai nấy đều rụng rời chân tay.
Nguyên quỵ xuống sàn. Bố cô bị u não. 3 năm này rồi. Khôi u quái ác đó nằm ở vùng trung tâm, nếu phẫu thuật vào 3 năm trước thì cơ hội sống là 30%. Đến bây giờ thì không thể phẫu thuật. Chỉ có thể tùy theo số phận của ông mà thôi. Ông có tỉnh lại hay không cũng không thể biết. Nhưng theo như lời bác sĩ nói thì nhiều nhất ông cũng chỉ có thể trụ được 1 tuần nữa. Bây giờ cô đã hiểu tại sao bố lại muốn cô kết hôn. Tại sao lúc chiều qua, ông nói những lời đó. Nguyện vọng cuối cùng của ông là được nhìn thấy con gái mặc đồ cưới. Vậy mà khi đó, cô lại nhẫn tâm từ chối. Tại sao cơ chứ? Tại sao ông không nói với cô về bệnh tình của mình. Tại sao ông không cố gắng gượng. Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm, độc ác với cha đẻ của mình như vậy? Trách bố nhưng cô lại trách mình nhiều hơn. Bây giờ, cuộc sống của ông chỉ có thể tính bằng ngày. Cô phải làm điều gì đó cho ông. Làm gì được đây?
Đột nhiên, tiếng y tá từ trong phòng vọng ra. Ông Bình tỉnh lại.
Nguyên vội vàng chạy vòa cùng mọi người. Không ai làm ồn. Tất cả chỉ nhìn ông Bình. Ông mở mắt lờ đờ, con ngươi chuyển động xung quanh.
- Bố. - Nguyên khẽ gọi. - Bố đỡ hơn chưa? Con Nguyên Anh đây?
- Nguyên Anh hả? - Ông thều thào. - Bố muốn nhìn thấy con mặc đồ cưới. Con gái cưng của bố.
- Con biết mà. Con sẽ kết hôn với Nhật. Bố đừng lo. Con sẽ kết hôn. - Nước mắt của cô gái rơi xuống, từng giọt một. - Bố đợi nha. Con đi lấy đồ. Bố đừng có ngủ. Bố phải đợi con về. Con đi lấy đồ rồi lại ngay. Bố hứa đi.
- Bố hứa. Nhanh lên. Bố muốn nhìn thấy con hạnh phúc.
Vội vàng, Nguyên chạy nhanh ra cửa. Bà Liên cũng chạy theo.
- Mẹ, làm ơn gọi hộ con nhà họ Hoàng tới đây. Con sẽ mặc váy cưới cho bố con thấy con là con gái xinh đẹp nhất của ông. Con không muốn làm bố thất vọng. Giúp con với. Con đi tới cửa hàng mua váy. - Vừa chạy, cô gái nhỏ vừa khóc.
Vừa ra tới cổng, một chàng trai đã đợi sẵn ở đó. Là Nhật.
- Đi thôi. - Anh kéo Nguyên vào trong xe, phóng tít mù.
- Sao anh lại ở đây? - lau vội những giọt nước mắt yếu đuối, Nguyên hỏi.
- Lúc nãy, cách đây chừng 20'(*), bác Liên gọi cho anh. Mẹ ở nhà chuẩn bị rồi. Từ mấy hôm trước. Cả váy cho em nữa.
- Cảm ơn. - Nguyên lặng yên trên xe. Chiếc volvo mui trần màu ghi phóng vút trong đêm. Nguyên lạnh buốt. Mặt tái lại. Đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Đỏ ngầu đáng sợ.
***
Bà Mary thấy Nguyên đến, vội vàng, gọi người vào, thay đồ và trang điểm cho cô. Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Nhật cũng đang thay đồ. Bộ đồ chú rể mà lẽ ra một tháng nữa anh mới được mặc nó.
Nguyên đi từ phía trong trong. Anh sững người. Vẻ đẹp của cô khiến bất cứ người đàn ông nào cũng bị mê hoặc. Mái tóc búi cao lên, trên đầu đội vương miện hình ngôi sao để giữ chiếc khăn voan đằng sau. Chiếc váy màu trắng dài chấm đất đính những bông hoa màu xanh được kết từ đá quý khiến cô càng lộng lẫy hơn.
- Đi thôi. - Nguyên giục, cầm tay Nhật kéo đi.
Chiếc xe lại lao vút đi. Đến bênh viện, cô vội vàng chạy vào. Ông Bình vẫn tỉnh. Ông vẫn đang cố gắng đợi con gái tới.
- Bố. Con đến rồi. - Nguyên vội vàng quỳ xuống cạnh giường ông. - Con gái bố xinh không? - Nước mắt rơi lã chã, Nguyên hỏi.
- Xinh chứ. Con gái bố lúc nào cung xinh nhất. Đứng cho bố xem nào.
Cô gái nhỏ vội vàng đứng lên, lùi ra xa cho vừa tầm nhìn của bố, xoay một vòng .
- Con đẹp lắm. hai đứa rất đẹp đôi. Sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Con phải chăm sóc con bé thật tốt nhé Nhật. Nó còn khờ dại lắm. Dễ bị tổn thương. Đừng làm nó buồn. Nghe không?
- Dạ. - Nhật gật khẽ. - Bố yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Nguyên Anh.
- Ừ. - Ông Bình chỉ nói được có thế rồi lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Nguyên sụp xuống. Khóc nức nở. Nhật ôm cô vào lòng. Nhẹ nhàng an ủi.

(*) Bà Liên gọi cho Nhật trước khi Nguyên đi xuống. Mọi người chớ có hiểu lầm Nguyên đi mất 20' từ trong phòng ông Bình ra đến cổng bệnh viện.



Liệu lễ cưới có diễn ra không? Ông Bình có sống được đến ngày đó. Có ai phản đối lễ cưới này không hay mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. tất cả đều là một ẩn số. Hãy đón xem chương 22: Lễ cưới.
Chương 22: Lễ cưới.
Bà Mary ở nhà, ngay trong đêm hôm đó, vội vàng cho người chuẩn bị. Mua sắm, trang hoàng phòng tân hôn. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo trong một đêm. Đám cưới này cần phải được làm gấp nhưng không được kém phần long trọng và hoành tráng.
Ông Bình ngồi trên xe lăn. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Đằng sau ông là hàng loạt các loại máy móc hộ trợ. Máy huyết áp, đo nhịp tim, máy thở oxy, máy trợ tim... Bên cạnh đó còn sẵn sàng một đội ngũ các bác sĩ giỏi nhất trực sẵn bên cạnh để đề phòng có chuyện gì xấu nhất xảy ra.
Ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức. Nguyên không muốn mình cô đơn trong lễ cưới của chính mình.
Cuộc điện thoại của Nguyên khiến Tâm bất ngờ.
- Mình sẽ kết hôn vào sáng ngày mai. 8h. Cậu nhớ đến nhé. Anh Minh sẽ qua đón. - Nguyên bình thản thông báo cho cô bạn.
- Cái gì? - Tâm hét lên qua điện thoại. - Kết hôn? Vũ Nguyên Anh. Đừng có đùa quá chớn như vậy. Kết hôn không phải chuyện thích đừa là được đâu.
- Mình nói thật. Sáng mai. 8h. Cậu nhất đinh phải đến. Mọi chuyện mình sẽ kể sau. Báo Quân giúp mình. Minh rất bận. Sau khi xong việc, mình sẽ kể rõ mọi chuyện cho các cậu nghe. Thôi nha.
Nói xong, không chờ phản ứng của Tâm, cô đã gác máy. Giọng cô cố gắng bình tĩnh khi nói chuyện với Tâm. Nhưng bây giờ thì không thể. Hai hàng nước mắt lăn xuống gò mà. Cô khóc không thành tiếng. Nhưng ai biết được nỗi đau không thể nói đó mới chính là nỗi đau nhất.
***
Cả đêm qua Nguyên thức trắng. Các cuộc gọi nhỡ không ngừng của Quân khiến cô áy náy. Cô biết Quân thích cô từ hồi học cấp III. Nhưng đó chỉ đơn thuần là những rung cảm đầu tiên của tuổi học trò. Tuy nhiên đến bây giờ Quân vẫn không thôi thích cô. Liệu đó có phải là những rung cảm nhất thời? Có lẽ tại Quân chưa gặp được một người thích hợp. Cũng có lẽ cô là người đầu tiên cậu bạn thích nên mới lâu như vậy. Hai đứa ở gần nhau cũng 21 năm rồi. Không phải ít nữa. Cuối cùng, khi không thể từ chối được nữa, Nguyên đành bắt máy:
- Quân hả?
- Dạ vâng. Là tôi thưa tiểu thư. - Giọng cậu bạn hậm hực đầu bên kia.
- Có chuyện gì không?
- Bố mẹ mình muốn gặp cậu có chuyện chuyện. Chắc mất chừng 15' thôi. Ra ngay quán cafe gần nhà cậu nhé.
- Chuyện gì nghiêm trọng vậy? - Nguyên hỏi mặc dù cô cũng đã lờ mờ đoán ra lý do.
- Bố mẹ biết hết chuyện của cậu rồi. Là mình nói. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa. - Quân ngập ngừng nói ở đầu dây bên kia.
- Được rồi. Mình ra ngay.
Xỏ vội đôi giày vào chân, Nguyên vội vàng chạy bộ ra tiệm cafe cách nhà chừng 2km.
- Cô. Chú. - Cô chào khi nhìn thấy ông Bắc và bà Ngọc ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, rất dễ nhìn thấy.
- Nguyên hả con. Ngồi đi. Đen đá? - Ông Bắc nói.
- Dạ vâng.
Gọi cho cô một ly đen đá, ông Bắc mới từ tốn nói:
- Nguyên. Chú biết con không muốn người khác biết chuyện của mình. Nhưng chúng ta như người nhà. Vì vậy chú khuyên con đừng vì người khác mà phá hoại hạnh phúc của chính mình.
- Dạ. Chú. - Nhấp ngụm cafe đen, Nguyên trả lời, đôi mày nheo lại. - Con không làm chuyện này vì ai cả.
- Đừng tưởng chú không biết. Chú biết con là ai. và hiện giờ chú đang là người điều trị trực tiếp cho bố của con.
- Con không có ý đó. Nếu chú đã biết thì con cũng xin nói thẳng đó là người đã sinh ra con. Cho con mạng sống này. Con không thể làm một chút việc cuối cùng cho ông sao? - Giọng cô bắt đầu run run.
- Chú không có quyền phản đối và ép buộc con bất cứ điều gì. Chú chỉ muốn nói con đừng có miễn cưỡng bản thân mình.
- Con không miễn cưỡng. Do con tự nguyện. Con cũng có lý do để đồng ý. Lý do đó tốt cho con hơn là bố con.
- Những con không yêu người đó. - Ông Bắc nhấn mạnh lại.
- Tình cảm có thể vun đắp. Ngày xưa chú với cô cũng đâu có yêu nhau. Nhưng 2 người vẫn rất hạnh phúc.
- Nguyên. - Im lặng suốt từ khi Nguyên đến, bây giờ bà Ngọc mới lên tiếng. - Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Đó là quyết định của cả một đời chứ không chỉ trong chốc lát. Cô biết con là một người rất cẩn thận. Không bao giờ nghe theo lời ngước khác. Cô cũng biết con đồng ý chuyện này không chỉ vì bố con mà còn vì bản thân con nữa. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như hiện tại. Kết hôn rồi thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Con đã bao giờ nghĩ tới chưa?
- Cô. Con biết mọi người lo cho con, quan tâm đến con những con lớn rồi cô ạ. Con biết chuyện nào tốt cho mình. Con biết chuyện nào nên làm và chuyện nào không nên. Cô chú đừng quá lo lắng.
- Ta biết sẽ không khuyện được con. - Ông Bắc nói. - Quân không đi cùng chúng ta vì thằng bé nói nó biết chắc chắn con sẽ không đồng ý. Đi thêm thì cũng đâu có được gì. Vậy tại sao lại đi. Việc con từ chối sẽ chỉ khiến nó đau lòng hơn và việc xuất hiện của nó sẽ làm cho con khó xử mà thôi.
- Con xin lỗi. - Nguyên cúi mặt xuống đất, nói lí nhí. - Con biết con phụ tấm lòng của mọi người. Nhưng đây là việc con nên làm và con phải làm. Con không thể từ chối được. Vì chính bản thân con và cũng vì chính bố con. Chắc cô chú hiểu. Bố mẹ con ở trên trời có biết thì chắc sẽ không phản đối. Con rất hy vọng cô chú và Quân sẽ ủng hộ con trong quyết định này. Dù nó có đúng hay sai đi chăng nữa.
- Được rồi. - bà Ngọc gật gật đầu. - Cô chú chắc chắn sẽ ủng hộ con. Đi theo con. Tuy không biết có được suốt cuộc đời hay không nhưng ít ra là trong lúc khó khăn này. Con về đi kẻo muộn.
- 8h sáng. Cô chú nên khách sạn Legend chúc mừng cho con. Con không muốn mình đơn độc trong lễ cưới ngày hôm nay. - Nguyên mỉm cười gượng gạo. Trong tía nhìn không có mấy hy vọng. Nhưung câu trả lời ngay tắp lự của ông Bắc khiến cô bất ngờ.
- Chắc chắn sẽ đến. Chú không thể để con một mình được. Chắc chắn cô chú sẽ đến. Yên tâm nha. Để chú gọi taxi đưa con về.
- Vâng.
***
Mất khá nhiều thời gian trang điểm để che đi đôi mắt gấu trúc của Nguyên.
- Nguyên Anh. - Bà Mary hỏi cô gái nhỏ khi nhìn người trang điểm đang phủ phấn lót lên mặt. - Đêm qua con mất ngủ hả?
- Dạ. Một chút xíu thôi. Không sao đâu ạ. - Cô cười xòa.
- Có lẽ con nên ăn một chút gì đấy. Sẽ tốt hơn. Ngày cưới không nên nhịn đói. Mẹ mang cho con con chút bánh ngọt nhé. Con thích chocolate đắng phải không?
- Vâng. Con cảm ơn. - Cô lại cười. Bà Mary nói đúng. Cô cần phải ăn. Suốt một ngày hôm qua gần như không có thứ gì vào bụng. Sáng nay cũng vậy. Lại còn uống mấy ngụm cafe đen khiến cho chiếc dạ dày nhỏ càng cồn cào hơn.
Miếng bánh to hơn sự tưởng khiến cái bụng trống rỗng của cô được lấp đầy. Một chút chocolate đen còn sót lại ở mép khiến bà Mary bật cười. Sự vô tư của cô con dâu làm ch bà thích thú. Không như những tiểu thư con nhà danh giá khác. Nếu chẳng may gặp phải trường hợp như Nguyên thì họ sẽ ngượng ngùng quay đi. Không thể tự nhiên như nhiên lấy giấy ăn lau được. Đó là lý do tại sao bà thích cô gái này. Ở cô có một sự vô tư, tự nhiên mà bà chưa hề gặp ở một tiểu thư Á Đông. Lối sống phương Tây muốn mọi thứ đều tự nhiên. bà cũng vậy. Tuy có cầu kỳ về hình thức. Nhưng việc cư xử tự nhiên giữa người và người sẽ khiến mọi việc thoải mái và dễ nói chuyện hơn.
- Con muốn ăn nữa không?
- Dạ thôi. Con sẽ ăn sau. - Nguyên cười tủm. - Bố con sao rồi ạ?
- Yên tâm. Vẫn bình thường. Mọi người vẫn chăm sóc cho ông ấy cẩn thận. Tâm lý con cần thoải mái một chút. Lễ cưới sẽ diễn ra nhanh thôi. Con cần được nghỉ ngơi. Mọi chuyện để ta và bố con lo. Đi thay đồ đi. 15' nữa. Bình tĩnh. Mẹ ra ngoài kia có chút việc. Được không?
- Dạ vâng.
Bà Mary đi rồi. Không khí trong căn phòng lại rơi vào im lặng. Những người thợ trang điểm tiếp tục làm công việc của mình. Đôi mắt của cô gái nhỏ lặng đi đôi chút. Nó bình tĩnh, lặng yên một cách đáng sợ. Một ánh nhìn sắc bén nhưng lại không có chút giao động nào.
- Tiểu thư. Đến giờ rồi ạ. - Người giúp việc nhắc nhở cô.
- Cảm ơn chị. - Cô mỉm cười đáp lại. Đôi tay bỗng chợt siết chặt và run lên. Cô đang mất bình tĩnh. Từ nãy đến giờ, cô đã không giữ được bình tĩnh nữa. Chỉ có điều nó bây giờ cô mới nhận ra mà thôi.
Linh từ ngoài đi vào. Cô vội vàng hỏi:
- Chị Linh. Bố em sao rồi?
- Bố không sao đâu. Vẫn rất ổn. Em yên tâm. - Đang định bước ra cửa, Linh quay người lại nói - Hôm nay em rất xinh. Em gái của chị.
Em gái của chị. Nghe mới thân thương làm sao. Nghe được cụm từ đó, cô gái nhỏ chợt thấy ấm lòng. Những nhịp thở dần dần chậm lại. Đôi tay cũng bớt run. Cô nhấp một ngụm trà xanh và bước ra ngoài.
Chú rể đã đợi ở bên ngoài từ bao giờ. Bộ vest màu đen, thắt nơ màu đen, áo sơmi màu trắng. Mái tóc vàng hơi dài. Anh quay người. Đưa tay về phía Nguyên một cách lịch sự. Bàn tay trái đeo chiếc găng màu trắng rụt rè nắm lấy bàn tay phải của người đối diện đang chìa ra. Khi tay Nguyên vừa đặt vào. Nhanh chóng. Nhật nắm chặt lấy và kéo Nguyên về phía mình. Anh khoác vào tay cô. Hai người cùng bước đi. Trước khi cánh cửa mở ra, như để trấn an cô vợ trẻ, anh siết chặt bàn tay hơn. Cuối cùng thì cái giờ phút ấy. Cánh cửa đã mở ra. Đó là điều hiển nhiên. Nguyên tự nhiên cảm thấy sợ ánh sáng chói lòa nơi này. Một phản xạ hay là niểm tien trao vào người mà mình tin tưởng? Nguyên nắm chặt lấy tay Nhật. Một cái nắm tay trao gửi niềm tin?
Con đường trải thám trắng và kết hoa hồng màu trắng. Tất cả tượng trưng cho sự chân thánh và vĩnh cửu. Đôi chân của cô gái nhỏ run run. Nhưng ông Bình ngôi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền ở bên cạnh khiến cô lại tiếp tục bước đi. Chàng trai bên cạnh cô siết chặt vòng tay hơn. Nó chứng tỏ đó là một sự bảo vệ an toàn. Cả hai cùng nhau ký vào giấy đăng ký kết hôn. Tấm bìa cứng có tên và chứ ký của cả hai người. 2 tấm bìa dày màu đỏ tượng trưng cho một cuộc hôn nhân. Vậy nó có tượng trưng cho một cuộc hôn nhân có tình yêu?
***
Lễ cưới kết thúc. Ông Bình được đưa vào bệnh viện. Nguyên rất muốn đi theo nhưng không thể. Bà Ngọc và ông Bắc nhất định giữ cô lại. Theo quan niệm của người phương Đông, nhất định phải ở nhà chồng v ào ngày đầu tiên. Nguyên cũng không ngoại lệ. Tâm cũng phản đối nên cô đành phải nghe theo. Hôm nay, Quân không đến. Ông Bắc và bà Ngọc mang hộ món quà cưới con trai gửi cho Nguyên. Kết thúc buổi lễ, bà Ngọc mới đưa.
- Quân dặn vậy. Còn nói rằng khi nào về đến nhà thì con hãy mở ra. Không được mở ở đây.
- Dạ vâng. - Cầm lấy món quà. Nguyên nói.
- Được rồi. Con về đi. Xe đang đợi con phía ngoài. Có chuyện gì ta sẽ thông báo cho. Yên tâm nhé. - Ông Bắc ôm lấy cô. Vỗ lên vai an ủi.
- Vâng. Con cảm ơn chú. Con đi đây.
- Đi nhé Nguyên. Khi nào rảnh nhớ về nhà. Mai mình sẽ mang Rex qua.
- Ừ. - Mở cửa ô tô rồi mà cô gái nhỏ vẫn cố quay lại vẫy tay.
Căn nhà được trang hoàng đẹp dẽ. Vẻ u ám ngày trước đã biến mất. Đèn được thắp sáng choang. Dọc con đường từ cổng đi vào treo toàn bộ đèn lồng. Trong ngồi nhà đá đen, mọi thứ cũng được sắp xếp lại. Mang một màu sắc tươi mới, trẻ trung và có sức sống. Căn phòng trên lầu ba là phòng tân hôn của đôi vợ chồng trẻ. Rộng. Thoáng. Ấm. Lò sưởi vẫn đang chạy. Chiếc rộng kê gần sát cửa sổ. Có thể nhìn ra dòng sông ngay gần đó. Bức tường nơi bàn trang điểm sơn màu xanh dương. Những phần tường còn lại sơn màu trắng. Nó tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ. Chiếc tủ âm chạy dọc theo bức tường lớn. Mọi thứ đều được thực hiện một cách hoàn chỉnh. Không có một vết tì nào. Quả thật là một gai đình danh giá. Nhưng trong sự hoàn hảo ấy, Nguyên vẫn lờ mờ cảm nhận được một sự không hoàn hảo như vẻ ngoài của nó. Là gì? Cô gái không biết. Chỉ biết rằng nó không hoàn hảo mà thôi.
- Con có cần nghỉ ngơi một chút không? - Bà Mary đẩy cửa bước vào. - Hôm nay con mệt rồi.
- Không ạ. Con xuống bây giờ. Mẹ đợi con một chút. - Cô nói rồi vội vàng mở vali lấy đồ để thay.
- Ừ. - Bà Mary đóng cửa lại và đi ra ngoài. Lòng bà thầm nghĩ Nguyên Anh là một cô gái đặc biệt. Bà cũng thấy thương cho con dâu mới. Dù gì cũng là con một gia đình quyền quý. Có địa vị mà ai cũng mơ ước. Gia đình có thế lực về mọi mặt. Lại không chịu làm một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Lúc nào cũng ương bướng. Không thích làm những gì mình không thích. Không thích nói những gì mình không muốn nói. Cũng không thích nghe theo sự sắp xếp của người khác. Vậy mà lại sống rất tình cảm. Vì bố mà chịu đi lấy chồng khi mới 21 tuổi. Lúc nào cũng lo lắng cho bố mặc dù thời gain hai bố con ở bên nhau không có nhiều. Bà nhìn thấy ở Nguyên Anh một tố chất mà không phải cô gái nào cũng có. Một cô gái đặc biệt nên dành cho một chàng trai đặc biệt. như vậy sẽ tốt hơn.
Gần 8h tối rồi. Minh gọi điện về thông báo ông Bình vẫn bình thường để cho Nguyên yên tâm.
Bữa cơm hôm nay thịnh soạn. Nhưng cô gái nhỏ chỉ ăn chút ít rồi xin phép lên phòng. Nhật vẫn ngồi im. Không nói gì. Lặng lẽ ăn nốt phần còn lại của mình.
Nguyên lên phòng. Mở túi xách lấy ra món quà nhỏ mà Quân gửi. Là một đôi vé máy bay đi Hàn Quốc. Kèm theo một bức thư: "Nguyên. Mình biết mình không thể thay đối quyết định của cậu. Mình cũng biết khi cậu được gả vào nhà đó thì cũng không phải lo lắng gì nên mình rất yên tâm. Cậu bây giờ cần có người bên cạnh để chăm sóc và yêu thương. Người đó không phải là mình và mình cũng không thể làm được điều đó. Vì vậy hãy hạnh phúc nhé. Nếu không mình sẽ rất hối hận. Cô dâu nào cũng được đi tuần trăng mật những cậu thì không. Cặp vé máy bay này cậu nhất đinh phải dùng đến. Hàn Quốc rất đẹp. Khi nào ổn định mọi chuyện thì hãy đi. Cậu không thiếu tiền dể mua vé máy bay đi du lịch nhưng mình sợ cậu sẽ quên không đi. Vì vậy mình cần nhắc nhở cậu. Sang đầu tuần sau mình sẽ đi du học ở Mỹ. Chắc khoảng 5 hay 6 năm gì đó. Nếu có dịp thì hãy sang thăm mình. Hãy cùng Nhật đi đến đâu cậu muốn. Cặp vé đó không có hạn sử dụng nên cậu hãy yên tâm. Nhớ đấy nhé. Hãy cũng Nhật tiễn mình ra sân bay. Hai người hạnh phúc."
Nguyên gấp lá thư lại như cũ và bỏ vào phong bì. Cặp vé máy bay cũng được để vào vị trí cũ. Hai dòng nước mắt lăn xuống gó má. Quân yêu cô. Nhưng cậu biết không thể làm cho cô hạnh phúc. Và cậu chúc cô hạnh phúc. Quân là một người bạn tốt. Và cô cũng chúc cậu hạnh phúc. Không có cô thì Quân sẽ hạnh phúc hơn. Cô chỉ mang đến rắc rối và phiền toái cho cậu mà thôi.
Nhật đứng ở ngoài nhìn thấy toàn bộ tất cả. Anh định mang lên cho Nguyên cốc sữa nhưng thấy cô đang khóc trong phòng nên anh đứng ngoài. Khi thấy cô không khóc nữa, gương mặt trở về trạng thái bình thường thì anh mới đi vào.
- Em uống sữa đi.
- Cảm ơn. - Đón lấy cốc sữa từ tay anh, Nguyên khẽ nói.
- Ah ra ngoài có chút việc. Chắc chừng 11h mới về. Em cứ ngủ trước đi.
- Vâng.
***
Gần 11h đêm, Nhật mới về. Thực ra anh chẳng có việc gì cả. Chẳng qua anh đi ra ngoài cho Nguyên đỡ phần khó xử. Có muốn làm gì thì cũng đều để cho qua giai đoạn khó khăn này đã.
Nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, anh thấy Nguyên vẫn đang ngồi trên giường nhưng đôi mắt nhắm nghiền. Tự nhiên, khóe môi của anh cong lên thành một nụ cười khó hiểu. Anh thầm nghĩ cô đang ngủ gật. Đúng vậy. Cô đang ngủ gật. Đặt cô nằm đúng tư thế trên giường. Anh lẳng lặng lấy chăn đệm trong tủ dải xuống đất nằm. Anh không muốn làm cô thức giấc.
Nguyên nằm im trong tư thế khi nãy. Không dám cựa quậy sợ Nhật phát hiện ra mình vẫn còn thức. Cô đang ngồi im trong đêm. Không ngủ nhưng cũng không làm gì. Chỉ đơn giản là ngồi và nghĩ về một chuyện nào đó mà chính bản thân cũng không xác định được. Tiếng cạnh cửa rất khẽ khiến cô giật mình. Một bóng đen cao lớn đi vào. Qua ánh đèn mờ mờ từ phía ngoài hắt vào, cô biết đó là ai. Đôi mắt đang mở to vội vàng nhắm nghiền lại.
Cô lúng túng khi anh chạm vào người cô. Nhưng sau đó, anh bế cô lên, đặt cô về đúng tư thế cần cho người đang ngủ. Qua khe mắt mở hé ra một chút, cô thầm cảm ơn khi anh lấy chăn đệm xuống dưới đất nằm. Rồi từ từ, giấc ngủ đến với cô gái nhỏ.
***
- Bố. Bố ơi. Mẹ... - Nguyên giật bắn mình tỉnh dậy.
Giấc mơ quái quỷ. Bố mẹ nuôi cô xuất hiện ở trong giấc mơ đo. Hai người mỉm cười nhìn cô. Rồi một cơn lốc tới. Gió mạnh. Mọi thứ đen ngòm. Cuốn đi tất cả mọi thứ. Rồi nó lại đưa mọi thư trở lại. Lần này có cả ông Bình. Ba người ôm lấy cô. Thân thiết. Một gia đình thật sự. Gió thổi nhẹ. Các đôi tay đang ôm lấy cô dần dần...dần dần buông ra. Cả ba người đang háo cát ngay trước mặt cô. Cô không kịp phản ứng gì cả. Đến khi chỉ còn 6 bàn tay đang chới với trong đống cát màu đen ánh huyền hoặc, cô mới nhận ra và hét lên. Nhưng đã quá muộn. Các đầu ngón tay còn sót lại cố gắng khua khắng, cố gắng níu giữ một vật gì đó để trụ lại nhưng không thể. Vài giây sau. Tất cả biến mất. Không còn gì nữa. Đống cát màu đen đột nhiên tung lên cao, xoáy thành hình phễu rồi theo cơn gió bay đi mất. Tiếng gọi bật ra khỏi cổ họng của cô. Nhưng đã muộn.

Nghe thấy tiếng thét của Nguyên Anh trong đêm. Nhật vội ngồi dậy. Cô đag ngồi trên giường, đôi mắt đầy hoảng loạn.
-Nguyên Anh. - Anh bật chiếc đèn ngủ lên. - Sao vậy?
- K...không... Em không sao. - Cô lắp bắp, bàn tay run lên, lạnh toát trong tay anh.
- Được rồi. Ngủ đi. Không sao hết. - Nhật vỗ về. Đặt cô xuống giường. Cô không nói gì nữa. nằm im. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Lúc đó mới 12h. Đợi khi có cảm giác cô đã ngủ thật say, anh mới trở về vị trí của mình.
Tiếng động nhẹ khiến Nhật tỉnh giấc. Khẩu súng để dưới gối đã được lên đạn lúc nào cũng sẵn sàng. Một cái bóng lò dò đi từ phía cửa sổ tới chỗ anh. Bàn tay đã luồn sẵn dưới gối, chạm vào khẩu sủng kim loại lành lạnh. Đôi mắt vẫn nhắm nhưng độ cảnh giác của anh rất cao. Cái bóng ngồi xuống. Lên tiếng:
- Em ngủ đây được không?
Là Nguyên Anh. Cơ thể trở lại như bình thường. Anh nói:
- Được. Mấy giờ rồi?
- 2h. Em sợ. Em không ngủ được.
- Được. Vào đi. - Anh mở chăn ra. Chỉnh lại chiếc gôi cho cô rồi anh nói. - Không phải sợ. Bố em chắc chắn sẽ không sao đâu. Yên tâm đi.
- Cảm ơn. - Cô chui vào trong chăn. Ấm áp kỳ lạ. Nép sát vào người anh, cô nói. - Xin lỗi. Đánh thức anh lúc khuya như vậy.
- Không sao. Ngủ đi. - Nhật cười khẽ. Đưa tay choàng qua người cô như để tiếp thêm hơi ấm.
Một đêm mùa đông qua đi. Đến ngày mai, ánh bình lên. Cuộc sỗng sẽ tươi đẹp hơn.


Câu chuyện tiếp theo sẽ diến biến ra sao? Ông Bình sẽ như thế nào? Sống hay chết? Tất cả phụ thuộc vào mệnh trời. Mời đón xem chương 23: Về miền cực lạc.
Về Đầu Trang Go down
https://c15ek13.1forum.biz
 
Số phận mỗi người phần 7
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Số phận mỗi người (phần cuối )
» Số phận mỗi người phần 6
» Số phận mỗi người phần 8
» Số phận mỗi người phần 9
» Số phận mỗi người phần 10

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™† :: -`@'-Quê Hương-`@'- :: Truyện Tuổi Teen-
Chuyển đến