†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™†

Chào mừng các bạn đến với diễn đàn của tập thể lớp C15E-K13.Trường cao đẳng nghề cơ điện xậy dựng tam điệp
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Số phận mỗi người (phần cuối )

Go down 
Tác giảThông điệp
K0y_C15E
†™..[Administrator]..™†
†™..[Administrator]..™†
K0y_C15E


Tổng số bài gửi : 136
Join date : 12/09/2010
Age : 32
Đến từ : Ninh Bình

Số phận mỗi người  (phần cuối ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Số phận mỗi người (phần cuối )   Số phận mỗi người  (phần cuối ) EmptyThu May 12, 2011 7:04 pm

Chương 38: Nhà mới.
Thời gian trôi qua thật mau. Thấm thoắt đã hơn một tháng. Nguyên thích nghi rất nhanh với vị trí mới của mình. Cô không gặp phải quá nhiều khó khăn trong công việc hay sự hòa đồng với mọi người. Đôi lúc, còn có những câu nói đùa rất ngỗ nghĩnh. Theo như nhận xét của ông Bắc, cô đang tìm lại chính mình, trở lại làm một Nguyên Anh ngày xưa, khi những biến cố trong cuộc đời chưa xuất hiện. Nhật vui mừng ra mặt. Anh rất hạnh phúc trước những sự cố gắng của vợ mình. Anh tận dụng những khoảng thời gian rảnh ít ỏi để đưa cô đi chơi đâu đó gần thành phố một ngày.
Hôm nay laqf một ngày bình thường như bao ngày khác. Sau bữa ăn tối, Nguyên lên phòng trước. Còn Nhật thì nán lại có vài chuyện muốn bàn bạc với ông Minh. Anh lên phòng, đến khi lên giường rồi, anh mới nói với cô:
- Bố mẹ muốn chúng ta ra ở riêng.
Đang nằm lim dim, cô bật dậy như lò xo:
- Ở riêng? Tại sao?
- Em không muốn hả?
- Không phải. Nhưng em sợ đã làm điều gì khiến bố mẹ phật ý.
- Không sao. Bố mẹ chỉ muốn cho chúng ta không gian riêng mà thôi.
- Chúng ta dọn về nhà cũ của em?
- Không. Anh mua nhà rồi. Cũng không xa đây quá.
- Em không thích nhà lớn quá. Rất lạnh.
- Không lớn. 4 phòng ngủ.
- Bao giờ thì dọn đi?
- Mấy ngày nữa. Sau đó thì anh phải đi công tác. Có lẽ em phải ở nhà một mình.
- Đi đâu?
- Pháp. Vài việc cho hội.
- Lâu không anh?
- Khoảng 2 tuần hoặc hơn.
- Vậy anh không về kịp sinh nhật mình hả?
- Chắc là không?
- Hay là cho em đi cùng. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không đi.
- Không được. - Khuân mặt hài hòa của anh bỗng chốc đanh lại. - Lần khác. Bây giờ không được.
- Tại sao? - Một linh cảm chẳng lành dội lên, cô hỏi gặng.
- Chỉ là công việc thôi. Anh sẽ phải đi suốt, em cũng vẫn phải ở nhà một mình.
- Anh giấu em chuyện gì đúng không? - Đôi mắt của Nguyên khẽ chớp, hai tay siết lại. - Chưa bao giờ anh phải đi lâu như vậy.
- Không có gì. Ở một mình bên đó em sẽ buồn. - Nhật cố gắng trấn an cô, vể lúng túng hiện rõ trên mặt, kể từ ngày kết hôn, anh chưa bao giờ nói dối cô hết.
- Em nhất định sẽ đi cùng. Em không thể chịu nổi cảnh ngồi ở nhà và lo lắng nơm nớp cho chồng.
Cô xuống giường, xoay lưng, đi về phía cửa. Cánh cửa ra vào đóng sầm một tiếng rất mạnh. Tiếng bước chân biến mất hẳn ở lối rẽ.
***
Hai người đã làm lành ngay sau đó. Anh không nói đồng ý cho cô đi, chỉ ậm ừ biết thế.
Sáng sớm, sau khi bữa sáng kết thúc, anh nói với ông Minh và bà Mary rằng hôm nay sẽ đưa cô đi xem nhà. Ngày mai có thể sẽ chuyển đi luôn.
- Vội vậy sao anh? - Cô khẽ hỏi khi cả hai người lên xe.
- Anh muốn em ổn định một chút.
- Ổn định gì?
- Không. Trật tự nào. Anh đang lái xe.
Cả hai người im lặng suốt quãng đường đi. Ai cũng đang bận theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Một người thì nghĩ cách để vợ ở nhà, người còn lại thì lại suy tính làm thế nào để có thể đi theo.
Gần 30' sau, Nhật rẽ vào một con đường đất nhỏ. Một bên là những vườn cây um tùm. Bên còn lại là hồ nước.
- Đến nơi rồi. - Nhật lên tiếng, lịch sự mở cửa xe cho Nguyên khi miệng cô vẫn đang há ra đầy ngạc nhiên. - Em sao vậy?
- Trời đất. - Cô thì thào - Anh có cần lộ liễu như vậy không? Cả ngôi nhà to như vậy mà anh dám nói ba phòng ngủ hả?
- Thì ra là em ngạc nhiên. Xuống xe đi. Em sẽ hiểu ngay ra vấn đề.
Ngôi nhà như một giọt nước khổng lồ nằm trên mặt nước. Toàn bộ đều làm bằng kính. Các thành cạnh được che bởi những dây leo màu xanh. Một cây cầu trong suốt khoảng gần 200 mét nối từ đất liền ra đến ngôi nhà. Bốn cột chống trong suốt, bên trong là lõi gỗ cắm thẳng xuống mặt hồ sâu thẳm bám đầy những dây leo.
- Anh làm ngôi nhà này mất bao nhiêu năm vậy?
- Gần 4 năm. Kể từ lúc em đi. Mới hoàn thiện cách đây hơn 2 tháng.
- Anh có cần làm em xúc động thế không? Chưa bao giờ em yêu anh nhiều như thế này cả. Anh... - Cô òa khóc nức nở.
- Sao vậy? Được rồi. Anh hiểu từ bao giờ em trở nên mít ướt như vậy nữa. Chúng ta đi vào trong.
- Đi. Em rất tò mò.
Cô chạy trên cây cầu lớn, hỏi to:
- Được làm bằng gì vậy anh?
- Kính cường lực.
- Kính cường lực?
- Đúng vậy. Không vỡ.
- Quá tốn kém.
- Vào trong đi. Anh tin sẽ hấp dẫn hơn phía bên ngoài.
Hai người sánh bước về phía trước. Tra chiếc chìa khóa màu bạc vào ổ, một không gian mới hiện ra. Khác với đơn giản bên ngoài, ở đây vô vùng hoàng nhoáng, chỉ nhìn lướt qua cũng biết mọi chi tiết đều được thiết kế một cách vô cùng phức tạp. Từ tẩm thảm sàn đến bộ sopha màu chocolate để ở góc phải của căn phòng.
- Em thấy sao? - Nhanh nhìn sang cô, trên mỗi nở một nụ cười tự mãn.
- Em không thích. - Cô nói một câu xanh rờn. Gương mặt tuấn tú bỗng chốc tối sầm lại.
- Em không thích?
- Nó quá rộng. Không có mùivị ấm áp của một gia đình.
Không nói gì, đưa tay xoa cằm rồi bật cười:
- Em nghĩ anh không biết tính của em ư? - Nhanh chóng, anh với tay lấy chiếc điều khiển treo ngay trên bức tường. Vừa chạm tay vào chiếc nút màu xanh, một bức tường hiện lên ngăn đôi gian phòng. Thật đáng ngạc nhiên.
- Trời đất. - Nguyên thốt lên đầy kinh ngạc. - Cái quái gì đây?
- Một chút riêng tư trong một không gian mở. - Anh nháy mắt cười. - Anh cần có chỗ mang chăn gối đến nếu em bất chợt đuổi anh ra khỏi phòng ngủ.
- Anh cũng thông minh thật. - Cô nguýt dài rồi chợt nói - Em muốn đi xem nhà. Anh có vui lòng làm hướng dẫn viên.
-Dĩ nhiên.
***
Tối hôm đó, hai người không về nhà mà ở lại đó. Ngôi nhà mới có ba phòng ngủ, một phòng luyện võ, bể bơi, cả phòng riêng cho em bé nữa. Anh muốn cô sinh thật nhiều con. Theo lý lẽ của anh thì như vậy mới vui. Ngày xưa, bố mẹ chỉ có mỗi một mình anh nên rất buồn. Anh không muốn các con mình sau này cũng như vậy.
- Chúng mình có con đi. - Đang ngồi ăn sáng, Nhật đột nhiên thốt ra câu nói khiến Nguyên suýt sặc.
- Em vẫn chưa muốn. - Nguyên trả lời - Em mới 24 tuổi.
- Anh đã gần 31 tuổi rồi. Cần một gia đình ổn định. - Đôi mày thanh tú chau lại. Anh không vui khi nhận được lời từ chối thẳng như vậy.
- Em nghĩ đã. Nếu anh đồng ý cho em đi cùng anh sang Pháp tuần tới thì em sẽ đồng ý.
- Không được. - Nghe đến đây mặt anh đột nhiên tái mét. Là một người tinh ý, cô không thể không phát hiện ra sự thay đổi nhanh chóng đó.
- Có chuyện gì sao?
- Anh đã rồi. Không là không.
- Tại sao anh không muốn cho em đi cùng? Anh có người khác ở bên đó. - Đến nước này, đây là chiêu bài cuối cùng mà cô có thể sử dụng. Cô luôn tin tưởng vào chồng của mình. Nhưng nếu mà cô ghen tuông thì chắc chắn sẽ khiến anh sợ hãi. Quả đúng như vậy. Anh vội vàng phủ nhận. Sự thật được nói ra:
- Rất nguy hiểm. Anh không muốn đặt em vào đó. Hiểu không. - Anh cương quyết.
- Em đã nói với anh ngay từ đầu rồi. - Cô cũng cứng rắng không kém - Em không muốn ngồi ở nhà một mình trong khi chồng mình gặp nguy hiểm. Em nhất định sẽ đi cùng.
Có chuông điện thoại. Anh bỏ dở bữa ăn sáng, đi ra ngoài.
***
Nguyên không biết Nhật đi lúc nào. Chỉ thấy sáng ngủ dậy đã không thấy chồng đâu. Không một mảnh giấy để lại, cũng không có một lời tạm biệt. Ngôi nhà mới vắng đến rợn người.
Chương 39: Suy nghĩ.
Gọi tới công ty, nhân viên nói anh không đi làm, có dặn là mấy hôm nữa cũng không có mặt. Là một người nhạy cảm, Nguyên biết Nhật đã đi đâu. Đồng thời, cũng lúc đó, trong lòng cô đột nhiên không yên. Một cái gì đó thôi thúc cô phải đi tìm anh. Cuống cuồng sếp đồ vào vali, gọi điện thoại cho Minh nhờ anh điều tra xem Nhật đã lên chuyến bay mấy giờ sang Pháp. Khoảng 15' sau, khi đang kéo vali ra ngoài xa, Minh gọi là cho cô.
- Nhật không có lên chuyến bay nào.
- Anh xem kỹ chưa? - Cô gặng hỏi lại.
- Chắc chắn. Không lên chuyến bay nào.
- Bạch Nguyệt có chuyên cơ riêng không anh?
- Có.
- Hôm nay mấy giờ có chuyến sang Pháp tiếp theo?
- 8h tối.
- Anh chuẩn bị chuyên cơ riêng cho em. 30' nữa em sẽ qua.
- Em làm gì gấp vậy? - Minh cố hỏi lại em gái khi cô chuẩn bị tắt máy.
- Có thời gian em sẽ nói.
Thế rồi, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa.
***
Hơn 12h ngồi trên máy bay mà lòng cô không yên. Sang đến nơi lại còn phải tìm xem Nhật ở đâu. Bạch Nguyệt có gần 100 căn biệt thự lớn nhỏ trên đất Pháp. Biết anh ở đâu, mà đến bây giờ. Cô rất ngại hỏi bố mẹ chồng. Thậm chí, hai người có thể sẽ không tiết lộ. Trước khi đi, cô qua nhà, nói rằng muốn đi chơi mấy hôm nên bố mẹ đừng lo lắng.
Điện thoại liên tục vào máy anh nhưng tắt máy. Cho người gọi đến từng biệt thự nhưng cũng không thấy anh. Anh đi đâu?
Cả một đêm mất ngủ. Đến khi gần như hết hy vọng thì có tin báo về. Anh đang ở khu biệt thự ở miền Nam nước Pháp. Tức tốc chuẩn bị máy bay. Cô lại đi ngay trong đêm đó.
Ở nơi đây vẫn đang vào mùa đông. Tuyết phủ trắng xóa những rừng cây lá kim. Nơi này là một vùng núi hẻo lánh, ít dân cư. Cô biết anh là một người ưa sự yên tĩnh nhưng cô lại không nghĩ rằng anh thích sự tẻ nhạt như cùng này.
Con đường tuy trải nhựa nhưng hẹp khiến cho chiếc ô tô không thể đạt được vận tốc như cô mong muốn.
Cô tới căn nhà nằm lưng chừng đồi. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ. Mọi người nói từ khi sang, Nhật lên trên đó luôn, chưa thấy xuống. Uống một cốc sữa, dặn người chuẩn bị xe. Cô lại lên trên đó ngay.
***
Đường núi vòng vèo. Mất hơn 1h đồng hồ để tới được căn nhà nhỏ. Nhưng nó đã khiến cho cô thất vọng. Nơi đây vắng hoe. Không hề có một bóng người. Cánh cửa gỗ cũng được khóa cẩn thận.
Đột nhiên, một tiếng tru làm cho cô giật mình. Đó là tiếng tru của một con chó rừng. Ngay sau tiếng tru dài đó là tiếng súng nổ. Tiếng súng vang lên phá vỡ sự trầm mặc của không gian. Như một thói quen, cô với tay xuống gầm ghế, lôi lên một chiếc hộp thép lớn. Bên trong là các loại súng. Lấy 5 khẩu đã nạp đầy đạn giắt vào người, cô còn cầm theo mấy băng đạn nữa. Như đã sẵn sàng, cô lái xe hướng về nơi vừa phát ra tiếng súng nổ.
***
Nhật nã đạn liên tục vào những người đang đuổi theo mình. Hơn 20 người đã tử nạn.
Ngay từ đầu, anh đã đoán trước được mức độ nguy hiểm của lần giao dịch này. Theo đúng lịch trình thì đến cuối tuần mới đến hẹn. Thế những, có một vài sự cố đã xảy ra. Và anh buộc phải lên đường sớm.
Anh không muốn lôi Nguyên Anh vào vụ này mặc dù bố mẹ đã nói nên cho cô làm quen dần. Thiếu phu nhân của Bạch Nguyệt lẫy lừng không thể là người ngoài cuộc được. Anh đồng ý với quan điểm này. Tuy nhiên anh lại không muốn cô gặp nguy hiểm. Chưa bao giờ anh phải phân vẫn như vậy.
Đến bây giờ, anh mới nhìn thấy được sự lựa chọn của mình đúng như thế nào.
Vụ giao dịch này xét về trực diện thì bình thường như bao lần khác. Thế nhưng, chỉ cần phân tích một chút thì sẽ nhận thấy sự bất bình thường đến nguy hiểm nằm phía trong nó. Là một con người dạn dày kinh nghiệm và có trực giác nhạy bén, Nhật dễ dàng nhận ra sự bất thường này. Bên giao dịch là một băng nhóm lớn có uy quyền. Điều đặc biệt là người quản lý cũ đã qua đời vào mấy tháng trước. Con trai của ông ta lên cầm quyền thay. Hắn là một kẻ hiếu thắng. Từ lâu, hắn đã coi Bạch Nguyệt là một cái gai cần được dọn bỏ. Thế những lão già cha hắn lại nói rằng Bạch Nguyệt không dễ đối phó. Cần phải có thời gian. Bây giờ, cha hắn chết, quả là thời điểm thích hợp cho hắn thị oai.
Món hàng giao dịch lần này là một thứ quan trọng. Không phải đồ cấm, không bất hợp pháp. Và chỉ Bạch Nguyệt mới có mà thôi.
Việc lần này do đích thân anh làm vì nó không thể có sơ xuất. Mất nhiều công sức để chuẩn bị mọi thứ kỹ càng. Vậy mà anh không thể ngờ được hắn lại dùng trò bỉ ổi này. Là người trong giang hồ, việc quan trọng nhất là phải giữ chữ tín. Hắn là một người có máu mặt. Cho dù có giết được anh đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ mất chỗ đừng trong thế giới ngầm.
- Thiếu gia, phải làm sao đây? - Một người áo đen vội vàng hỏi anh.
- Còn bao nhiêu người?
- 5.
- Rút.
Mệnh lệnh ngắn gọn vang lên. Cả anh và 5 người còn lại cũng nhau rút về phía sau. Đã gần hết đạn. Trong súng của anh chỉ còn lại 3 viên. Sinh và tử chỉ còn cách nhau trong gang tấc. Anh biết chuyện gì sẽ đến với mình và mọi người trong vài phút tới. Sẽ không thể thay đổi được trừ khi có phép màu xảy ra.
***
Tiếng súng phát ra từ trên đỉnh núi lớn bên cạnh ngọn đồi này. Ngày càng rát hơn. Một linh cảm không lành xuất hiện. Mặc kệ con người hẹp và ngoằn nghèo như thế nào, cô phóng xe với vận tốc cực lớn.
Thật may mắn khi chỉ có một con người độc đạo dẫn đến ngọn núi đó. Cô không phải mất thời gian cho việc tìm đường.
Cuối cùng thì cũng tới nơi. Cô hoảng hốt khi nhận ra những vệt máu chạy dọc theo lối trong rừng. Có tiếng nổ rất lớn ở phía trước. Một dáng người quen thuộc hiện ra. Anh đang được hai người khác đỡ. Máu thấm đẫm áo. Đằng sau anh phát tiếng cười to, nghe đến rợn người. Ba người đàn ông hộ pháp đang che chắn cho anh không bị trúng đạn.
Không kiềm chế được bản năng của mình, cô lao người ra khỏi xe, rút súng bắn liên tiếp những kẻ đang truy sát chồng cô.
- Đưa thiếu gia lên xe. - Cô hét lên bằng tiếng Pháp. - Nhanh lên.
Như được tiếp thêm sức mạnh, cô bắn liên tục về phía trước. Đồng thời lùi dần, lùi dần. Đến khi nghe được máy xe ô tô, cô mới nhả ra những phát đạn cuối cùng rồi chui vào trong xe. Chiếc xe màu cứ thế lao vút đi trong trận mưa đạn.
Một đàn xe đen đuổi theo chiếc Volvo màu bạc. Tiếng đạn bắn rất rát phía sau. May mắn thay, chiếc Volvo là loại chống đạn tốt nhất. Mấy viên đạn không nhắm nhò gì. Hơn nữa, vận tốc có thể đạn tới 230km/h.
Cứ thế, người đàn ông lái xe điêu luyện điều chỉnh chiếc xe theo ý mình ra tới đường quốc lộ. Gần về tới biệt thự thì Nhật có vẻ tỉnh táo hơn. Anh thều tháo nói:
- Không được về khu biệt thự đó. Ra sân bay. Về thẳng Paris. Ngay lập tức.
Biết có nguyên do của nó. Nguyên không cãi lại mà nói với người lái xe đưa đến sân bay của Vũ gia. Gọi điện thoại cho người đến yểm trợ, giải quyết đám lằng nhằng phía sau đồng thời cho bác sĩ đến xử lý vết thương của Nhật.
Đạn trúng vào bụng. Đã từng học qua kỹ thuật sơ cứu, cô cầm máu cho anh. Làm một vài động tác cơ bản giúp anh luôn tỉnh táo. Nếu như anh ngủ sẽ dễ bị rơi vào tình trạng hôn mê. Nguy hiểm khó lường.
Chỉ chốc lát sau. Đội quân hùng hậu của Vũ gia xuất hiện. Toàn bộ bọn người đang truy sát Nguyên bị dẹp gọn. Hơn mười bác sĩ được đưa đến. Ca phẫu thuật được tiến hành ngay trên chiếc xe chuyên dụng đặc biệt. Đầu đạn được lấy ra. Và anh được đưa lên máy bay về bệnh viện tại Paris.
***
Ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, mặt Nguyên tái mét. Giờ cô đã hiểu tâm trạng của anh mỗi khi phải chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Tuy bác sĩ đã nói anh không gặp nguy hiểm gì, chỉ có điều mất máu nhiều nên sẽ hôn mê trong một thời gian ngắn. Tóm lại, không có gì nghiêm trọng cả vậy mà cô vẫn lo.
Ngày mai là sinh nhật anh tròn 31 tuổi. Thời gian trôi quá nhanh. Đã bốn năm trôi qua. Cô chưa từng một lần nghoảng lại. Cho tới tận bây giờ, khi có thời gian để xem lại những gì đã trải qua trong suốt 4 năm qua thì cô mới nhận thấy nó thật kinh khủng. Và cô quá vô tâm. Cô luôn chỉ nghĩ mình còn trẻ mà chưa bao giờ nghĩ anh đã bắt đầu bước sang tuổi 30. Cô luôn chỉ biết anh chiều chuộng mình mà chưa bao giờ biết anh gặp rất nhiều khó khăn trong công việc. Cô chỉ luôn yêu cầu mình cần có người để chia sẻ những áp lực mà không biết rằng anh cũng cần có người chia sẽ những áp lực mà gặp phải. Hơn 4 năm qua, cô chỉ luôn nghĩ đến mình mà thôi.
Cô luôn cho rằng mình là người thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này, cô luôn đòi hỏi ở anh quá nhiều. Đến bây giờ cô mới nhận ra mình là con người ích kỷ nhất trên đời.
Chương 40: Kết thúc.
Vết thương của Nhật đã lành hẳn. Anh đi làm trở lại. Minh cũng nhất định trả lại Sky cho Nguyên Anh với một lý do không thể không chấp nhận. Nguyên nài nỉ anh trai hãy ở lại cho đến khi cô quen với công việc.
- Tại sao? – Minh vặn lại.
- Nếu không nhờ có em thì còn lâu anh mới gặp chị Tâm. Bao giờ chị ấy sinh em bé thì em sẽ để anh đi. Làm ơn.
- Không là không.
Lời nói dứt khoát thoát ra từ chính miệng ông anh trai nổi tiếng rắn như thép khiên Nguyên á khẩu.
- Em sẽ nói với Tâm. Chị ấy nhất định sẽ bênh em.
- Cứ nói đi. Anh sẽ nói cho Nhật chuyện của em.
- Chuyện gì? Em chẳng có chuyện gì giấu anh ấy hết. Em không giống anh đâu.
- Chuyện gì em đang giấu thì tự em biết. Để anh nói ra sẽ không hay đâu.
- Chẳng có chuyện gì hết.
- Anh gọi cho chú Chính vậy. Chắc giờ chú ấy đang ở bệnh viện làm cho em mấy cái xét nghiệm.
- Anh… – Cô gái nhỏ tái mặt đi khi nghe Minh nhắc đến chú Chính.
- Biết điều thì cả hai chúng ta đều tốt đẹp. Nếu vỡ lở thì em sẽ chết trước anh. Anh đi có việc. Gặp lại em sau.
Minh lên xe phóng đi mất hút. Còn một mình Nguyên đứng đó, mặt mày sa sầm lại vì tức giận.
***
Tha thẩn đi bộ về nhà, Nguyên cảm thấy một mối nguy hiểm đang chờ đợi. Cô không biết mối nguy hiểm đó là gì. Chỉ biết rằng, chưa bao giờ thấy sự linh cảm đó rõ nét như thế này. Điều gì đang chờ cô đây? Bắt cóc? Tai nạn? Hay là cái gì đó đáng sợ hơn gấp trăm lần?
Trời đã gần tối. Lẽ ra hôm nay cô nên nghe lời Nhật đi xe hay cho người đưa đi. Giờ hối hận thì đã muộn. Nếu gọi anh bây giờ thì thể nào cũng sẽ bị mắng cho một trận. Anh rất cưng chiều cô. Nhưng cưng chiều không đồng nghĩa với việc không bị mắng.
Điện thoại đột nhiên reo lên. Là Nhật.
- Dạ?
- Em về ngay cho anh. - Giọng nói tức tối vang lên ở đầu dây bên kia.
- Có chuyện gì sao? – Cô hốt hoảng hỏi lại.
- Về nhà ngay lập tức. – Câu ra lệnh cụt ngủn. Đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút tút vô nghĩa.
***
Căn nhà lớn tối om. Không hề có ánh đèn như mọi khi. Cửa khoá. Bấm mật mã và tra chìa khóa vào cửa, Nguyên đi vào. Bật hết các đèn trong nhà, cô ngạc nhiên khi không thấy anh.
- Nhật? – Cô lớn tiếng gọi. Đáp lại chỉ là tiếng vang của cô.
Đi lên tầng trên cũng tối om như thế.
Mở cửa phòng ngủ đi vào, cô giật mình khi thấy một bóng đen ngồi lù lù trên giường.
- Trời đất. – Cô hét toáng lên – Anh có cần doạ em thế không.
Nhật im lặng, không nói gì. Cô bật đèn lên. Ánh sáng rọi vào đủ cho cô nhìn thấy rõ vẻ mặt đang đỏ gay của chồng mình.
- Anh sao vậy? - Bỏ chiếc túi vài màu xanh olive xuống ghế, cô hỏi.
- Bao lâu rồi? - Giọng nói vang lên không mang theo âm sắc.
- Bao lâu gì cơ?
- Trả lời nhanh lên. – Anh gần lên.
- Nhưng em phải biết anh hỏi gì mới được chứ?
- Em tự biết.
Nghe đến đây thì mặt cô trở nên xám xịt. Cô cố gắng giấu diếm cũng chỉ được gần này thôi ư? Mất bao nhiêu công sức cũng chỉ được vài tháng. Cô biết rằng chuyện này rỗi cũng sẽ lộ những không ngờ nó lại nhanh đến vậy. Cô thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
- Em…
- Đối với em anh là gì hả? Là chồng em không hay chỉ là người dưng nước lã?
- Em không cố ý.
- Không cố ý. Chỉ cố tình. - Nhật nhếch mép cười khẩy. Anh với lấy chiếc chìa khoá xe trên bàn rồi đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại.
Nước mắt Nguyên cứ thế lăn dài. Cô biết mình đã sai. Nhưng đâu phải cô muốn giấu anh chuyện mình có thai. Chẳng qua cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Mới đầu, cô thấy lo lắng và sợ hãi khi biết tin mình có thai. Sau đó là vui mừng. Cô muốn lấy đó làm món quà sinh nhật cho anh. Thế nhưng đúng vào ngày sinh nhật đó thì anh bị thương, hôn mề gần hai ngày. Khi anh tỉnh thì sợ anh bị sock mà vết thương trở nặng. Đến bây giờ thì công việc tồn đọng quá nhiều, biết cô có thai thì đảm bảo một trăm phần trăm cô sẽ không được đi làm nữa. Mọi công việc dồn lên vai anh. Đấy là chưa kể đến việc còn mất nhiều thời gian vào việc chăm sóc cô nữa.
Tất cả mọi việc cô làm cũng chỉ anh mà thôi.
***
Chiếc Volvo phóng tít mù trên đường cao tốc. Anh mong chờ biết bao một đứa con. Để rồi khi biết sự xuất hiện của nó thì anh lại không vui như mình đã tưởng. Tất cả chỉ vì Nguyên An đã giấu diếm chuyện này. Chính vì thế mà niềm vui của mình đã bị tước mất. Thay vào đó là sự bức tức đến tột đỉnh.
***
Cả một đêm thức trắng. Đến giờ đi làm, cô thay đồ, ăn sáng qua loa bằng chiếc bánh mì bé xíu. Hôm nay là một ngày âm u.
Những cơn mừa phùn khiến người cho người ta rét run lên. Đã sang tháng ba rồi. Thời gian đi nhanh quá. Bước thong thả ra bến xe bus, cô lặng người đi khi nhìn thấy chồng mình đang đi cùng với người phụ nữa khác, cười nói rất vui vẻ. Họ đi vào nhà hàng đối diện với tổng công ty. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, có rất nhiều nhân viên đến đó ăn uống, chẳng lẽ họ không sợ bị đàm tiếu sao? Đôi bàn tay bé nhỏ run lên, siết chặt vào quai túi xách. Bỏ qua kế hoạch đi ăn trưa ở trong nhà hàng đó, cô mua một phần cơm ở canteen công ty rồi lên sân thượng.
***
Ở trên sân thượng của toà nhà cao 78 tầng này thật dễ chịu. Rất ít người lên đây. Đặc biệt vào mùa rét mướt này. Cô ngồi bệt xuống phía sau cánh cửa. Ở đây là nơi ít gió nhất của sân thượng. Như bình thường thì cô sẽ chọn ngồi ngay phía sau hình logo của công ty vì đó có rất nhiều gió. Cảm giác từng làn gió lạnh buốt đập vào mặt mới sướng làm sao. Nhưng bây giờ cô phải nghĩ cho bé con của mình. Không thể tuỳ tiện làm theo ý thích được. Siết chặt chiếc khăn màu xám tra quanh cổ, cô gắng ăn hết phần thức ăn còn lại. Lôi trong túi ra hộp ô mai gừng, cô nhấm nháp từng chút một. Vị cay nồng quyện với mùi chua chua mang lại cho cô cảm giác sảng khoái và nhẹ nhõm. Hơn 4 tháng nay, kể từ ngày mang thai, bên cạnh cô lúc nào cũng có hộp ô mai. Nhiều lúc ở bên cạnh Nhật, dù rất thèm nhưng cô cố gắng nhịn. Rồi sau đó, phải trốn ra một góc để ăn. Có hôm ngồi ăn cùng bà Mary và bà Lam, sợ họ phát hiện ra những biểu hiện bất thường của mình, cô lại phải ăn thật ít để rồi sau đó nửa đêm tỉnh dậy nấu mì tôm.
Chuyện cô mang thai chỉ có chú Chính và Tâm biết. Hàng tháng, cứ đến ngày nhất định, Tâm lại tới đón cô đi khám. Tâm cũng đang có em bé nên hai chị em dễ đồng cảm với nhau hơn. Cô nói những suy nghĩ của mình với chị dâu, và hai người cũng timg hướng giải quyết. Việc cô giấu Nhật chuyện này Tâm rất không đồng ý những lại tôn trọng quyết định của cô. Cả chú Chính và tâm đều bị bắt buộc phải giữ bí mật chuyện này. Lý do của cô đưa ra khiến hai người bọn họ không thể từ chối nổi.
***
Khệ nệ xách túi đồ ăn vào tháng máy, Nhật bấm số 78. Tranh thủ giờ ăn trưa, anh gặp bác sĩ để xin ý kiến về chế độ dinh dưỡng của phụ nữ đang mang thai. Theo như những gì vị bác sĩ đó nói thì Nguyên Anh nên ăn nhiều các loại thực phẩm chứa nhiều canxi, sắt, uống nhiều nước. Hạn chế các loại thực phẩm khó tiêu, giàu protein… Quá nhiều thứ mà anh không thể nhớ hết. Hai người cùng đi chọn thực phẩm, thức ăn, thức uống giàu chất dinh dưỡng.
Anh chú ý thấy cô không vào nhà hàng ăn. Sau đó thấy phó giám đốc tài chính quở trách rằng sao lại để thiếu phu nhân ăn cơm xoàng trong canteen như vậy. Lại còn lên tận tầng 78 nữa. Thật quá nguy hiểm. Đoán ngay ra cô đã nhìn thấy anh đi cũng với bác sĩ, nổi cơn ghen lên đây mà.
***
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Một cơn gió mạnh đập vào mặt khiến Nhật bất ngờ. Anh hiếm khi lên trên này. Không thể ngờ được trong một toà nhà lúc nào cũng ồn ã lại có một nơi tĩnh lặng đến vậy.
Nhìn xung quanh, anh không thấy vợ mình đâu cả. Một hộp cơm ăn hết được gió thổi tới. Đi theo hướng đó, anh nhìn thấy Nguyên Anh đang ngủ ngon lành. Hai chân co lên, tay ôm lấyđầu gối giống như tư thế ngủ của bào thai.
- Nguyên Anh.
- Ai vậy? - Giọng cô ngái ngủ hỏi lại.
- Dậy chưa? Tối qua em mất ngủ hả?
- Nhật? – Cô bật dậy như lò xo.
- Sao? – Đôi mày anh chau lại ngộ nghĩnh. – Không thích anh xuất hiện ở đây hả? Vậy anh đi.
- Anh đi đi. Đi cùng cô gái đó luôn cũng được. Em không giữ đâu. - Đứng thẳng người lên, Nguyên bước tới phía trước, nhặt hộp cơm đã ăn hết bỏ vào thùng rác.
- Cô gái nào cơ? – Anh khẽ nhếch mép thần bí. – Em ghen hả?
- Kệ em. Anh cũng đâu có cần em. Tối qua anh đã bỏ đi rồi. - Vặn nắm đấm cửa, cô bước vào phía trong. Nhật đi theo. Anh không muốn cô ngồi ở nơi gió rét như thế này. Sẽ hại cho sức khoẻ.
- Thôi nào. Lúc đó anh giận quá thôi. Thử đặt mình vào vị trí của anh thì em sẽ hiểu.
- Em không hiểu. Anh thậm chí còn không thèm nghe em giải thích. Em làm thế cũng chỉ vì anh mà thôi. – Nói rồi cô hét ra tatas cả những suy nghĩ trong lòng mình. Giọng khàn đặc vì nói quá nhiều. – Em làm tất cả cũng chỉ anh mà thôi. Vậy mà anh vẫn bỏ đi.
- Xin lỗi. – Ôm lấy cô, đưa vào thang máy, anh ân cần hỏi. – Em muốn gì?
- Ăn. Em đói.
- Đói? Được. - Nhật bật cười khúc khích trước mong muốn nhỏ bé của vợ. – Anh biết em sẽ đói nên đã chuẩn bị sẵn rồi.
***
Người bố trẻ bế đứa con trai vừa tròn 8 tháng lên, búng yêu vào mũi nó. Thằng bé cười toe toét:
- Ư…ư… - Thằng bé ‘nói’.
- Con đói hả? Chúng ta gọi mẹ nhé. Mẹ ơi.
----- Hết rồi chán nhỉ -------------
Về Đầu Trang Go down
https://c15ek13.1forum.biz
 
Số phận mỗi người (phần cuối )
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Số phận mỗi người phần 6
» Số phận mỗi người phần 7
» Số phận mỗi người phần 8
» Số phận mỗi người phần 9
» Số phận mỗi người phần 10

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
†™...[ Welcome to forum C15E-K13]...™† :: -`@'-Quê Hương-`@'- :: Truyện Tuổi Teen-
Chuyển đến